Ngay một khắc trước khi ngạt thở mất đi ý thức, Dung Ngọc được người vớt ra khỏi mặt nước.
Y mở bừng mắt, đối diện với gương mặt ướt sũng của Sở ĐànY. Dung uNgọc cảm thấy gương mặt này nhìn đẹp thật, đường nét sắc sảo, ánh mắt thâm sâu, đen trắng rõ ràng, giọt nước chảy xuống tựa như một bức tranh thủy mặc pha màu đậm nhạt.
Không hổ là công chính có dung mạo đẹp nhất trong sách, khiến Dung Nguyệt mê mệt tới choáng váng đầu óc.
Nhưng nếu tay hắn không đặt trên mông y thì tốt hơn nhiều.
Dung Ngọc dơ tay tát Sở Đàn một cái: “Làm càn”.
Sở Đàn bị đánh, mặt lệch sang một bên, tóc đen ướt đẫm dính lên trên mặt, đầu lưỡi hắn đẩy đẩy quai hàm, ngoan lệ trong mắt chợt lóe qua.
Hắn chẳng những không buông tay mà còn tăng thêm sức lực. Sở Đàn không màng giãy giụa của Dung Ngọc, một tay nắm eo, một tay đỡ mông nhấc Dung Ngọc đặt lên thành bể.
Hạ thân trần truồng của Dung Ngọc cứ thế lõa lộ trước mắt Sở Đàn, y muốn khép hai chân lại thế nhưng không nhấc nổi, nếu dùng hai tay che lại thì càng chẳng ra làm sao, thế là Dung ngọc mặc kệ luôn.
Dù sao kiếp trước y nằm viện sáu năm, lúc mới bắt đầu từ việc ăn uống cũng phải nhờ điều dưỡng chăm sóc, chẳng phải chưa bao giờ cởi quần áo ra cho người khác nhìn.
Y không thấy thẹn mà thấy bản thân bị mạo phạm, đôi mắt đào hoa của Dung Ngọc lạnh lẽo liếc Sở Đàn.
Sở Đàn thì chẳng hề che dấu ánh mắt, không kiêng nể gì mà quan sát Dung Ngọc một lượt.
Đôi chân như ngọc kia khiến hắn si mê nhất, chúng nhỏ nhắn, trắng nhợt, phủ đầy nước lấp lánh sáng, mang một vẻ đẹp tàn khuyết không trọn vẹn khiến người ta muốn vuốt ve hôn lên rồi tàn nhẫn bẻ gãy.
Ánh mắt hắn đưa dần lên trên rồi đột nhiên dừng lại. Sở Đàn hoài nghi có phải bản thân mình hoa mắt rồi không, bằng không sao hắn lại nhìn thấy hoa huyệt thuộc về nữ nhân xuất hiện giữa hai chân một người nam nhân.
Huyệt nhỏ núp dưới dương vật, bên ngoài sạch sẽ không một sợi lông, hai mảnh hoa môi mềm mại hơi gồ lên, ở giữa là một khe thịt trắng hồng non mịn vì khẩn trương mà khép chặt lại, tiểu huyệt e ấp giữa cánh môi từ từ lộ ra dính vài giọt nước sáng long lanh tựa như đóa hoa tắm mình trong sương sớm, tươi đẹp ướt át lại vô cùng ngây thơ.
Ánh mắt Sở Đàn càng ngày càng tối, yết hầu khó nhịn mà lên xuống từng đợt, thậm chí hắn còn muốn kề sát lại ngửi thử xem nó có hương thơm giống đóa hoa thật hay không.
"Nhìn đủ chưa?" Thanh âm nghiêm túc của Dung Ngọc từ đỉnh đầu vang lên.
"Còn chưa nhấc bàn tay bẩn thịu của ngươi ra?”. Dung Ngọc lạnh lùng nói.
Tay Sở Đàn vẫn đang bóp chân y, phần đùi phát triển có thịt hơn cẳng chân, làn da non mịn bên trên đã bị Sở Đàn nắn ra dấu vết.
Nhưng mà Sở Đàn vẫn chưa có ý muốn buông tay, lòng bàn tay hắn ấm áp, ánh mắt nóng rực. Cho dù hắn còn chưa có hành động gì mang tính thực tế nhưng đã khiến cho Dung Ngọc có ảo giác bản thân bị cưỡng gian, từ trong cơ thể nổi lên một trận tê dại ngứa ngáy.
Dung Ngọc không kìm lòng được mà thít chặt cơ mông, hành động như vừa để che dấu vừa để loại bỏ cảm giác khác thường này.
Nhưng mà y càng lo lắng thì lại càng cảm nhận được bên trong huyệt nhỏ đang dần trở lên ướt át, ngay cả dương vật cũng có xu hướng cương lên.
"Sở Đàn, ngươi còn không dừng lại thì ta sẽ khoét mắt ngươi, chặt đứt tay ngươi!" Cuối cùng Dung Ngọc không giữ được bình tĩnh nữa, trần chuồng bị người nhìn thấy không sao, bị người nắm đùi cũng không sao, nhưng dưới tình cảnh bị người kìm hãm thế này còn có phản ứng đủ khiến y xấu hổ, giận dữ muốn chết.
Sở Đàn nhận ra giọng điệu Dung Ngọc thay đổi, y không còn dùng những câu mệnh lệnh cụt ngủn ngắn gọn nữa, lời vừa rồi của y tuy rằng là uy hiếp nhưng ngoài mạnh trong yếu, thể hiện rõ vị tiểu thiếu gia cao cao tại thượng này đã luống cuống.
Hắn đùa ác mà nhếch môi, đầu ngón tay hết xoa lại nắn trên đôi chân trắng nõn để lại từng dấu vết đỏ ứng.
Tiếp đó hắn ngẩng đầu, dời ánh mắt khỏi nơi riêng tư của chủ nhân.
Dung Ngọc tốn kết sức ngăn cản cảm giác khao khát khác thường trong cơ thể, y ác độc túm tóc Sở Đàn ép hắn ngẩng lên.
Dung Ngọc kề sát vào mặt hắn, y từ trên cao mà đè xuống, hai sống mũi cao thẳng gần như dính sát vào nhau.
Dung Ngọc cắn răng, từng câu từ hung tợn tràn ra từ giữa môi: "Có phải ngươi cho rằng phát hiện bí mật của ta thì có thể uy hiếp ta, xấc xược với ta."
Sở Đàn cụp mắt, môi mỏng hơi mở: "Ta không dám, chẳng qua bệ đá cứng ngắc, ta sợ công tử giãy giụa làm bản thân bị thương."
Tuy trong miệng nói không dám nhưng ánh mắt hắn vẫn dán chặt vào cặp môi đỏ mọng gần sát của Dung Ngọc, suồng sã không kiêng rè.
Dung Ngọc nhận ra ánh mắt của Sở Đàn, lửa giận trong lòng càng thêm cháy lớn, y dùng sức đẩy hắn ra, dùng tất cả những lời nói ác độc nhất để nhục nhã kẻ dám cả gan mạo phạm y này.
"Ta hả? Ngươi có tư cách gì xưng ta trước mặt chủ nhân, ngươi cho mình vẫn còn là con trai của tri phủ sao? Bây giờ ngươi chẳng qua chỉ là một tên nô bộc thấp hèn, là nô lệ của ta, là một con chó giữ nhà! Ngươi còn dám xưng "ta"? Ngươi có tin chỉ bằng vào những lời này của ngươi ta có thể trị ngươi tội phạm thượng mang ra đánh chết không?"
Thân phận bây giờ của Sở Đàn là thứ tử tri phủ Giang Ninh. Sở tri phủ bị liên lụy vào án mưu nghịch của Vệ Vương, bị hoàng thượng xét nhà. Phu thê Sở tri phủ và trưởng tử cùng bị chém đầu, những người còn lại bị cách chức biếm làm thường dân, nam tử làm nô, nữ tử đưa vào giáo phường ty.
Chương 6-2: Tiểu thiếu gia... động dục trước mắt hắn sao?
Vệ Kinh Đàn của hắn không an toàn, cho dù có người đóng giả thay hắn chết thì hắn vẫn có thể bị phát hiện, vậy chẳng bằng đóng giả làm một người khác, như thế mới có thể ẩn núp hoàn toàn.
Phủ Giang Ninh cách kinh thành rất xa, Sở Đàn lại chưa bao giờ tới kinh đô vì vậy không sợ có người nhận ra. Vệ Kinh Đàn liền cải trang thành Sở Đàn, quang minh chính đại nấp trong phủ Dung gia. Tất cả mọi người trong phủ đều biết rõ hắn là con trai của tội thần nên mới bỏ đá xuống giếng bắt nạt hắn.
Dung Ngọcztjsk mắng Sở Đàn như tát nước vào mặt, sỉ nhục hắn không đáng một đồng, nhưng y vẫn cảm thấy trong lòng không yên, chỉ hận không thể cầm roi quất hắn một trận.
Sở Đàn đối diện với ánh mắt giết người của Dung Ngọc chỉ cúi đầu nói: “Nô tài biết sai, về sau nô tài không dám nữa.”
Hắn quỳ gối trước mắt Dung Ngọc bày ra dáng vẻ cung kính, quần áo đang nhỏ nước nhếch nhác như chó rơi xuống nước.
Dung Ngọc vừa cảm thấy hả giận được một chút, đảo mắt qua thấy được quần áo móng manh dính sát trên cơ thể hắn, hiện rõ đường cong cơ bắp đầy sức bật, ngay cả mu bàn tay hắn trên đất cũng nổi gân xanh khêu gợi.
Trong cơ thể Dung Ngọc một luồng lửa nóng “vọt” lên thẳng tắp, chẳng qua đám lửa này không phải lửa giận mà là lửa dục từ bụng dưới thiêu lên.
Lửa dục vẫn luôn bị y đè ép vừa mới bừng lên đã thế không kịp cản như muốn đốt sạch lục phủ ngũ tạng y, khiến hoa huyệt bên dưới hoàn toàn sưng lên, khe thịt mềm mại nho nhỏ run rẩy mà tiết ra dịch nhờn óng ánh.
Trong mắt Dung Ngọc xuất hiện một tia bối rối, y cắn răng giận giữ hét lên: “Cút ra ngoài, cút ra ngoài ngay cho ta!”
Sở Đàn ngạc nhiên nhìn một màn này, tiểu thiếu gia... động dục trước mắt hắn sao?
Hắn chẳng những không cút mà còn tích cực hướng người về phía trước giống như chó sói ngửi được hơi thịt, vừa cẩn trọng lại vừa ngoan cố.
Đúng lúc này, Mặc Thư vội vã xông vào vừa hay nhìn được cảnh này, vẻ mặt kinh hãi, hắn gần như vừa lăn vừa bò chạy tới.
“Công tử, công tử!”
Dung Ngọc tức tới phát run: “Vứt hắn ra cho ta!”
Mặc Thư chuẩn bị túm Sở Đàn ra, nhưng chưa kịp đợi hắn động thủ, Sở Đàn đã tự đứng dậy: “Nô tài biết tội, đã mạo phạm công tử, nô tài ra ngoài quỳ nhận tội!”
Sở Đàn vừa mới đứng dậy, phần sưng lên dưới đũng quần lập tức phơi bày trước mắt hai ngươi, hắn chẳng chút xấu hổ cứjrhqj tvwffthế menrnbình tĩnhxvkhv grndfđi xkevtra ngoài.
Mặc Thư tức giận, ánh mắt phát đỏ muốn ra ngoài liều mạng với hắn
Dung Ngọc gọi một câu kéo hắn trở về: “Mặc quần áo cho ta trước.”
Lúc này Mặc Thư mới nhớ tới chủ tử còn đang trần chuồng, hắn tranh thủ đi tới bình phong cầm lấy quần áo. Nhưng một giây sau Dung Ngọc lại đổi ý: “Thôi được rồi, thả ta vào bể đi.”
Mặc Thư nhìn hạ thân ngẩng cao đầu của Dung Ngọc, mím môi: "Công tử, có cần nô tài hầu hạ giúp ngài không?"
Đã một tháng công tử không để hắn hầu hạ rồi, trách không được để cho tên Sở Đàn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Dung Ngọc nhắm mắt lắc đầu, y mãi vẫn không thể qua được chuyện này, thơ ơ mà để người khác chạm vào nơi riêng tư của mình.
Mặc Thư đành thôi, lại ôm Dung Ngọc vào trong bể lần nữa.
Dung Ngọc ngâm người trong nước nóng, đôi mắt nhắm lại, ép xuống lửa giận và dục vòng trong lòng. Mặc Thư thì ngồi phía sau khóc lóc, vừa nức nở vừa tự trách: "Tại nô tài cả, nếu không phải nô tài về trễ sao công tử phải chịu chuyện này, còn thiếu chút nữa bị tiện tỳ Lục Ngạc kia vũ nhục..."
Tiếng khóc của hắn quanh quẩn trong phòng tắm khiến Dung Ngọc tâm phiền ý loạn, y lạnh lùng nói: "Còn khóc nữa ngươi cũng cút ra."
Mặc Thư im bặt dừng lại, hắn lau nước mắt nước mũi không dám phát ra một chút âm thanh nào.
Dung Ngọc lại ngâm hơn nửa canh giờ, dục vọng dâng trào trong người mới dần lắng xuống.
Mặc Thư giúp y lau khô tóc, mặc vào quần áo chỉnh tề mới dám mở miệng: "Công tử, tên Sở Đàn kia phải xử lý thế nào? Hắn đã phát hiện bí mật của công tử chỉ sợ không thể giữ lại nữa."
Vẻ mặt Dung Ngọc mệt mỏi, y nhắm mắt không nói.
Sở Đàn là đứa con của thiên mệnh, y không giết được, nhưng y sẽ có biện pháp tra tấn hắn, y muốn Sở Đàn sống không bằng chết.
Lúc chủ tớ hai người từ phòng tắm đi ra thì thấy Sở Đàn quỳ trên đống tuyết bên ngoài mái hiên, y phục của hắn đã kết thành bang, nét mặt đông cứng.
Trong phòng chính, Tần ma ma lo lắng đi qua đi lại, vừa thấy Dung Ngọc quay lại vội vàng cầm lấy áo khoác phủ lên cho y, sau đó nghiêm khắc răn dạy Mặc Thư: "Sao lâu như thế, nếu để công tử cảm lạnh bị bệnh phải làm sao bây giờ?"
Mặc Thư cúi đầu, im lặng nghe mắng.
Tần ma ma lại bưng trà nóng tới đặt trong tay Dung Ngọc, tức giận kể lể: “Công tử, tiện nhân Lục Ngạc kia đã bị lão nô nhốt vào nhà củi rồi, gần sang năm mới, thấy máu không tốt, chờ qua mười năm sẽ xử lý nàng giúp công tử hả giận."
Dung Ngọc chẳng mấy hứng thú mà phất tay coi như đồng ý
"Công tử mệt sao?" Tần ma ma trợn mắt nhìn Mặc Thư: "Còn không nhanh đưa công tử về phòng nghỉ ngơi."
"Không sao, ở đây là được." Dung Ngọc để Mặc Thư đưa mình tựa vào trên sập, tiếp tục nói: "Cho Sở Đàn vào."
Sở Đàn cả người phủ đầy tuyết tiến vào, theo mỗi một bước đi của hắn, vụn tuyết trên người ào ào rơi xuống, ngay cả mái tóc, lông mi cũng kết thành sương trắng.
Mặc Thư bưng một chậu than nóng tới cạnh chân hắn: "Quỳ xuống!"
Sở Đàn nâng mắt nhìn Dung Ngọc, y ôm tay áo, mắt khép hờ tựa như đang ngủ. Lông cáo trắng như tuyết trên áo khoác kề sát mặt y, làm nổi bật lên gương mặt vốn tái nhợt gần như trong suốt.
"Còn nhìn! Ngươi không cần đôi mắt này nữa đúng không?" Mặc Thư quát mắng.
Sở Đàn cụp mặt, quỳ xuống cạnh chậu than.
Chậu than đỏ rực, hơi nóng phả vào cơ thể hắn, chỉ một lát đã hòa tan băng tuyết trên người. Thân thể Sở Đàn dần ấm lên, trên mặt cũng trở lại hồng hào.
Nhưng mà không lâu sau, Mặc Thư lại đuổi Sở Đàn ra ngoài hứng tuyết.
Gió lạnh thổi qua thân thể vừa mới ấm lại của hắn, khiến quần áo lại kết thành băng.
Tiếp đó hắn lại bị gọi vào phòng, quỳ gối bên cạnh chậu than để hơi nóng hòa tan băng tuyết, rồi lại bị đuổi ra.
Cứ thế liên tục lặp lại mấy lần cả người Sở Đàn đã kiệt sức, hắn bị người ném trở lại phòng, tứ chi không lực, ngay cả quỳ cũng không quỳ nổi chỉ có thể nằm sấp ở đấy.
Cơ thể hắn nóng bỏng dọa người, trên mặt cũng nổi lên ửng đỏ không bình thường, nhưng mà hắn lại run rẩy không ngừng, trong xương cốt không ngừng tỏa ra khí lạnh, hai tầng nóng lạnh từ trong lẫn ngoài như vi rút ăn mòn cơ thể hắn.
Than đỏ chiếu lên gương mặt hắn, trong đôi mắt màu đen vô thần xuất hiện đốm lửa nhỏ, hắn dung hết sức xoay người, đôi môi trắng bệch mấp máy: "Sao công tử không cho nô tài một cái thống khoái?"
Qua thật lâu, thanh âm lười biếng của Dung Ngọc từ bên trên truyền tới: "Thống khoái? Ngươi cũng xứng sao?"
Sở Đàn suy yếu nói: "Vừa rồi Lục Ngạc vũ nhục công tử là nhờ nô tài cứu công tử."
"Công tội rạch ròi, ngươi có công ta tất nhiên sẽ thưởng, nhưng ngươi dám mạo phạm ta, bị phạt không sai."
Dung Ngọc mở tay ra, Mặc Thư vội đặt cây roi lên. Y dùng lực vung roi cuốn quanh cổ Sở Đàn, muốn kéo hắn lại gần… Dung Ngọc ho khan hai tiếng, y không kéo được.
Mặc Thư tranh thủ túm lấy cổ áo Sở Đàn nhấc tới trước mặt Dung Ngọc.
Dung Ngọc kéo căng roi, ghì chặt cổ Sở Đàn. Cho đến khi hai mắt Sở Đàn trợn ngược, hơi thở thoi thóp y mới thả lỏng tay. Sở Đàn như cá mắc cạn hít thở hổn hển.
Dung Ngọc nhếch môi, chế giễu Sở Đàn thoi thóp dưới chân, tới bây giờ cảm giác bị người khống chế sỉ nhục trong phòng tắm vừa rồi mới hơi tan đi.
Y từ trên cao nhìn xuống, ngón tay trắng nõn vuốt ve cán roi, thong thả nói: "Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi có thể chịu được mười roi của ta mà chưa ngất đi, ta sẽ cho phép ngươi đưa ra một yêu cầu, coi như ban thưởng công cứu ta lúc trước."
Sở Đàn là đứa con thiên mệnh giết không chết, nhưng qua mười roi nữa thì hắn không chết cũng tàn phế, nửa năm tiếp theo chỉ có thể ở trên giường đau đớn dưỡng bệnh.
Nếu sau khi khôi phục, Sở Đàn muốn tới giết y báo thù thì y mở rộng cửa chào đón, nhưng lúc này y phải hành hạ hắn cho hả giận đã.
Dung Ngọc giơ roi, từng roi hạ xuống trên người Sở Đàn.
Quần áo hán bị đánh rách, thân roi thon gọn nhanh chóng nhiễm lên màu máu đỏ tươi, bay lượn trong không trung. Vết thương vừa mới đóng vảy của Sở Đàn lại bị rách miệng, máu thịt hòa lẫn.
Đánh xong mười roi, Sở Đàn phun ra một ngụm máu lớn, nằm rạp trên đất thở không ra hơi.
Dung Ngọc hừ lạnh một tiếng, lệ khí trong mắt bớt đi một chút.
Y sai bảo Mặc Thư: "Lôi ra ngoài, đừng để bẩn sàn nhà của ta."
"Vâng công tử."
Mặc Thư vừa muốn hành động thì người đang nằm trên đất đột nhiên giật giật ngón tay, tiếp đó hắn nâng lên gương mặt trắng bệch chậm chạp yếu ớt nói: "Lời của công tử còn có giá trị hay không?"
Ánh mắt Dung Ngọc toát ra vẻ khiếp sợ, y không ngờ được đánh như vậy rồi hắn vẫn giữ được ý thức.
Dung Ngọc híp mắt, âm trầm nhìn Sở Đàn hồi lâu sau đó mới kiêu ngạo gật đầu: “Còn”.
Sở Đàn bò lên trước một bước, hắn đưa tay nắm lấy vạt áo Dung Ngọc. Đôi đồng tử đen kịt của hắn tỏa ra ánh sáng dọa người, trên gương mặt trắng bệch lốm đốm máu khiến cho ngũ quan tuấn mỹ của hắn phủ thêm một vẻ đẹp yêu dã tựa như ác ma bò ra từ chín tầng địa ngục.
Hắn cong lên đôi môi nhuốm máu, gằn từng chữ: "Nô tài muốn lưu lại bên người công tử, ngày ngày đi theo hầu hạ."
Giọng nói khàn khàn của hắn như hóa thành vô số xúc tu từ bốn phương tám hướng vọt tới bao quanh quấn chặt Dung Ngọc tựa như một giây sau sẽ nuốt chửng y, cảm giác bị áp chế vào giờ phút này lên tới đỉnh cao. Vốn y mới là người ở trên cao, Sở Đàn thì toàn thân máu me phảng phất như rác rưởi nằm dưới chân y, thế nhưng Dung Ngọc lại cảm thấy yết hầu như bị bó chặt hít thở không nổi.
Tay Dung Ngọc run lên, cây roi "cạch" một cái rơi xuống đất.
Sống lưng y lạnh toát, kinh hãi nhìn về Sở Đàn, tựa hồ bản thân trêu chọc phải quái vật gì rồi.