Pháo Hôi Ác Độc Hắn Không Muốn Sống Nữa

chương 5: Vậy thì để cho ả chết đi


1 năm

trướctiếp

Mới đầu Dung Ngọc xem không hiểu nhưng y chỉ bỏ ra nửa ngày nghiên cứu sổ sách và thói quen ghi chép của cổ nhân thì đã có thể hiểu được bảy tám phần.

Hầu hết sổ sách không có vấn đề gì cả, Dương thị xuất thân thương gia, từ nhỏ đã được học về đạo kinh thương cho nên hiểu rõ phương pháp điều phối người làm, người để lại cho y cũng đều là nhân tài có thể sử dụng.

Nếu như nguyên chủ không tìm đường chết, an phận mà sống thì cả đời phú quý không lo.

Đáng tiếc, cho dù bây giờ Dung Ngọc đã thế chỗ, nhưng y vẫn lao đầu tìm đường chết như cũ. Cho dù y biết trước nội dung cốt truyện, có thể xu lợi tránh hại, gặp dữ hóa lành thì y cũng chẳng có hứng thú.

Nghịch thiên cải mệnh mệt mỏi biết bao nhiêu, không bằng ngồi một bên xem kịch, ăn no chờ chết là được rồi.

Dung Ngọc xem sổ sách chủ yếu vì quá chán nên muốn giết thời gian.

Mặc Thư từ ngoài đi vào, trong tay bưng một cái đĩa vui mừng hớn hở nói: "Công tử, Ngô quản sự của Kim Nguyệt Trang vừa đưa tới một thùng quýt, người nếm thử đi."

Ở cổ đại, vào đông mà muốn ăn một chút hoa quả tươi mới vốn không dễ dàng, cho dù gia đình giàu có cũng rất hiếm khi.

Dung Ngọc cầm một quả bóc vỏ, quả quýt vỏ mỏng lập tức chảy nước thấm ướt đầu ngón tay trắng nõn.

Mặc Thư vội nói: "Để nô tài bóc, công tử đừng để bẩn tay."

Dung Ngọc lắc đầu: "Ngươi tự ăn đi."

Y bóc vỏ rất cẩn thận, ngay cả đường gân trên múi quýt cũng tách sạch hết.

Mặc Thư nhìn quả quýt bản thân bóc xong đành phải tự nhét vào trong miệng, thỏa mãn mở to hai mắt: "Công tử, quýt này rất ngọt nha."

Dung Ngọc cười cười.

Mặc Thư vừa ăn quýt vừa nói chuyện: "Vừa nãy nô tài ra ngoài, lại thấy người của Triêu Huy Đường tới nữa, cũng may nô tài ra cản kịp. Đừng tưởng nô tài không biết trong tay nha đầu kia cầm thuốc chuẩn bị đưa tới cho Sở Đàn đấy."

Mặc Thư thổn thức: "Tháng này đã tới đến bốn, năm lần rồi, vừa đưa thuốc vừa mời thầy lang, chẳng biết nhị công tử quan tâm tới gã sai vặt trong viện chúng ta như thế làm gì nữa?"

"Sở Đàn biết không?"

"Hắn biết chứ, nô tài theo dặn dò của người, mỗi lần có người Triệu Huy Đường tới đều nói cho hắn biết. hơn nữa nô tài còn nói với hắn, nhị công tử rất thương xót hắn, muốn giúp đỡ hắn, nếu hắn muốn có thể đi luôn cũng được, thế mà hắn lại không đi. Hơn nữa Sở Đàn còn nói vết thương của hắn gần khỏi rồi, lúc nào cũng sẵn sàng tới hầu hạ."

Mặc Thư khó hiểu: "Công tử, người nói xem vì sao nhị công tử lại để ý Sở Đàn như vậy? Tiểu tử này có chỗ nào đặc biệt hơn người sao?"

Dung Ngọc thả một miếng quýt vào miệng chậm rãi thưởng thức: "Chắc do hắn đẹp."

"A, nói cũng phải, gương mặt của Sở Đàn đúng là không tệ thật, chẳng nhẽ nhị công tử nhắm trúng hắn?" Mặc Thư nói đến một nửa đột nhiên như nhớ tới cái gì lập tức quay đầu vỗ mông ngựa: "Chẳng qua so với công tử thì Sở Đàn vẫn kém xa, nô tài lớn thế này rồi còn chưa gặp nam tử nào tuấn tú hơn công tử."

Dung Ngọc cong môi: "Ngươi nói không sai."

Đúng là Dung Nguyệt vừa ý Sở Đàn thật nhưng chưa phải bây giờ.

Dung Ngọc cũng thấy ngờ vực, dựa theo nội dung cốt truyện trong sách, lúc này Dung Nguyệt ân cần với Sở Đàn chẳng qua do lòng nhân từ, thoáng chìa tay giúp một cái mà thôi. Mà cũng bởi vậy để lại hình tượng ánh trăng sáng dịu dàng thiện lương trong lòng Sở Đàn.

Tình cảm hai người phát triển chủ yếu từ đoạn sau cường thủ hào đoạt là chính. Hơn nữa do Vệ Kinh Đàn ép buộc cưỡng đoạt Dung Nguyệt, muốn độc chiếm thụ chính.
Nào có chuyện như bây giờ, Dung Nguyệt nhiệt tình năm lần bảy lượt tới Bích Ảnh Tạ, đưa thuốc mời thầy lang, thậm chí bản thân hắn ta còn tự mình tới hai lần để thăm hỏi bệnh tình của một tên hạ nhân.

Thế này cũng nhiệt tình quá mức rồi chứ?

"Đúng rồi công tử, ngày mai là giao thừa rồi, mẫu thân bảo nô tài hỏi xem người xem có muốn ăn gì không để chuẩn bị trước, tránh cho ngày mai cửa hàng đóng cửa không mua được nữa."

Mặc Thư mở miệng cắt đứt suy nghĩ của Dung Ngọc.

Dung Ngọc nhai nát miếng quýt trong miệng, ngọt quá rồi, tính ra đồ ăn mấy ngày nay toàn loại thanh đạm vô vị, tới lúc thử chút đồ hương vị nồng đậm rồi.

Y nói: "Món kho đi."

Mặc Thư lập tức đáp lời: "Vậy để ta sai người đi Thực Hiên Trai mua bò kho và gà kho."

Dung Ngọc lắc đầu, hai món Mặc Thư nói tới nguyên chủ đã ăn qua, cho dù chúng có là món kho có tiếng trong kinh đô thì mùi vị dựa trong trí nhớ của nguyên chủ cũng khá bình thường, kém xa với vịt kho cay mà kiếp trước y được thử qua.

Y bảo Mặc Thư lấy giấy bút, suy tư một lát rồi viết chữ lên trên.

Mặc Thư cầm lấy nhìn qua thì thấy là tên vài loại dược liệu.

"Ngươi cứ mua theo danh sách sau đó đưa cho đầu bếp bảo hắn dựa theo công thức để nấu nước dùng."

Dung Ngọc đọc đủ loại sách, xem qua nhiều video và phim phóng sự, đã từng gặp qua công thức này trong một quyển sách về món ăn ngon.

Sau đó y dựa theo hiểu biết, lý giải của bản thân về thuốc đông y mà cải tiến một chút, đoán chừng hương vị sẽ không tồi.

Mặc Thư có chút kinh ngạc cùng khó hiểu, nhưng hắn luôn coi lời nói của công tử là chân lý thế nên cẩn thận gấp tờ giấy lại tự mình ra ngoài chọn mua.

Mặc Thư đi rồi, Dung Ngọc tiếp tục dựa bàn viết chữ, giờ phút này y có hứng thú dạt dào, câu từ tuôn chảy. Những kiến thức kiếp trước học qua ào ạt xuất hiện lại trong đầu, y chấm mực, hạ bút lưu loát, rất nhanh đã viết được vài tờ giấy lớn.

Ngoại trừ cách chế biến của vài món y muốn ăn thì còn có cả phương pháp chế biến xà phòng, nhuộm vải, thậm chí có cả cách tinh chế muối, rèn đúc kim loại...

Tất cả mọi mặt ăn uống, may mặc, ngủ nghỉ, đi lại thứ gì cũng có, chỉ cần đưa ra một cái cũng đủ khiến Đại Chu triều chấn động. Thế nhưng sau khi Dung Ngọc múa bút thành văn viết xong toàn bộ, thì chúng bị vo tròn thành cục ném trên mặt bàn.
Chẳng biết từ lúc nào, một nữ tử lén lút ngoài cửa lặng lẽ bước vào.
Ả vừa tới đã bổ nhào quỳ xuống tới trước mặt Dung Ngọc, mở giọng nức nở đáng thương: "Công tử, Lục Ngạc biết sai rồi, cầu công tử tha cho nô tỳ."

Ả đúng là Lục Ngạc bị Dung Ngọc ghẻ lạnh một tháng này. Cả một tháng, cuộc sống của ả quá thảm, không còn sủng ái của công tử, ả bị đưa đi làm những việc nặng nhọc, người gầy cả một vòng.

"Ồ?" Dung Ngọc bị cắt ngang suy nghĩ cũng không giận, lúc này y đang trong trạng thái hưng phấn, thái độ rất ôn hòa.

Y hứng thú hỏi: "Vậy ngươi nói thử ngươi sai ở đâu?"

"Nô tỳ, nô tỳ sai ở chỗ không nên vượt quyền, không nên thay công tử ra quyết định, lại càng không nên tranh cãi với công tử." Lục Ngạc tội nghiệp bò lên trước hai bước bắt lấy góc áo Dung Ngọc, ả ngẩng đầu để lộ gương mặt khiến người luyến tiếc. Ả cố ý trang điểm qua rồi mới tới, trên mặt tô son trát phấn còn kẻ cả lông mày.

"Công tử, Lục Ngạc biết sai rồi, tấm lòng của nô tỳ dành cho công tử chưa bao giờ thay đổi. Nô tỳ hầu hạ người hai năm, dè dặt cẩn thận, trung thành tận tâm, người nể tình tha cho nô tỳ đi. Nha hoàn bà tử trong viện ai ai cũng bắt nạt nô tỳ, bắt nô tỳ làm những việc nặng nhọc nhất. Nếu không phải nô tỳ chỉ nghĩ muốn gặp lại công tử một lần thì đã sớm bị các nàng giày vò tới chết."
Dung Ngọc cong môi: "Ngươi bảo ngươi trung thành và tận tâm à?"

Lục Ngạc vội gật đầu không ngừng: "Từ khi nô tỳ tiến phủ đã tới hầu hạ công tử rồi. Tuy rằng nô tỳ còn chưa cùng công tử làm qua... nhưng tâm của nô tỳ đã sớm thuộc về công tử ngài rồi, sống chết của nô tỳ để mặc công tử định đoạt."

Lục Ngạc mở to đôi mắt rưng rưng đầy nước, giọng nói mềm mại đáng thương: "Cầu công tử thương xót nô tỳ."

Dung Ngọc cảm thấy thú vị, y đặt bút xuống, trong mắt thoáng qua một tia đùa dai: "Làm sao để thương xót ngươi đây?"

Cho tiền? Cho quyền? Hay giữ lại bên người làm thị nữ cận thân cho y như lúc trước? Dung Ngọc đã sớm biết Lục Ngạc là người bên phía Dung Nguyệt và Bạch thị, hôm nay y chỉ muốn nhìn xem ả đàn bà này còn muốn bày trò gì nữa.

Lục Ngạc nhấp môi, trên mặt hiện ra sắc thái quyến rũ, ả cầm lấy ống tay áo rủ xuống của Dung Ngọc kề sát vào người y.

Dung Ngọc nghi hoặc chống cằm nhìn xem ả.

Thẳng đến khi bộ ngực đẫy đà của Lục Ngạc dán lên bắp đùi y, bàn tay ả men theo vạt áo với tới nơi giữa hai chân, Dung Ngọc mới giật mình một cái như hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Y vung tay hất Lục Ngạc ra, quát lớn: "Cút xuống."

Lục Ngạc thấy Dung Ngọc tức giận thì khẽ run lên nhưng kiên quyết không bỏ qua, ả hiểu rõ đây là cơ hội duy nhất của ả. Tuy rằng ả ở bên người Dung Ngọc hai năm nhưng Dung Ngọc chưa từng gần nữ sắc. Ả cảm thấy do y tuổi nhỏ nên chưa hiểu chuyện thôi, một khi y nếm qua tư vị nữ nhân thì ắt hẳn không rời khỏi ả được nữa.

Chờ tới lúc đó ả dịu dàng dỗ dành, Dung Ngọc sẽ ngoan ngoãn mà nghe theo lời ả, đưa ả lên làm di nương, sau này hưởng hết vinh hoa phú quý.

Nghĩ vậy, Lục Ngạc càng thêm kích động. Tốt xấu ả cũng là tỳ nữ làm qua việc nặng, thân thể gầy yếu của Dung Ngọc thử mọi cách vẫn không đẩy được ả ra.

"Công tử, để nô tỳ hầu hạ người đi, chắc chắn sẽ để công tử thoải mái."

Lục Ngạc sờ mó lung tung trên người y, giật mở vạt áo, cánh tay còn định mò vào trong quần y.

Dung Ngọc đẩy không được, chạy cũng không xong, y tức tới khó thở, suýt nữa bị nàng đè chết.

Đúng lúc này, tiếng bước chân gấp gáp truyền tới, ngay sau đó Lục Ngạc như miếng vải rách bị người ném xuống sàn nhà phát ra một tiếng vang thật lớn sau đó im thít.

Có hạ nhân nghe thấy động tĩnh chạy đến xem thử, nhưng cảm nhận được bầu không khí bất thường trong phòng bị cho dọa nhảy dựng vội vàng rời đi.

Dù sao tam công tử nổi tiếng buồn vui thất thường, lại thích cầm roi đánh người, trong viện này ngoại trừ Mặc Thư và Tần ma ma không ai dám tới gần hầu hạ.

Dung Ngọc che ngực ho khan dữ dội, trong cổ họng truyền ra từng đợt nôn khan. Xúc cảm khi ả vuốt ve vẫn còn lưu lại, như là độc xà trườn qua ẩm ướt ghê tởm khiến dạ dày y cuộn trào không nhịn được muốn nôn ra.

Người bên cạnh đúng lúc đưa tới một ly trà nguội, Dung Ngọc uống một hơi cạn sạch, nước trà dư thừa từ khóe miệng chảy xuống rớt vào vạt áo bị tách mở ban nãy y cũng không phát hiện.

Dung Ngọc miễn cưỡng kìm nén được cảm giác buồn nôn, ngửa người trên giường, hai mắt vô thần, cả người mềm nhũn.

Sở Đàn im miệng không nói đứng bên cạnh y, hắn từ trên cao mà nhìn xuống.

Từ góc nhìn của Sở Đàn, thiếu niên trên giường quần áo không chỉnh tề, vạt áo mở rộng, gương mặt y tái nhợt, hốc mắt đỏ bừng, nước mắt rưng rưng, bờ môi đỏ thẫm hơi nhếch một chút hít thở hổn hển. Trên môi y còn có nước đọng, giọt nước trượt theo chiếc cằm khéo léo mà một đường rơi thẳng xuống xương quai xanh cùng lồng ngực trắng nõn.

Ngay cả lớp áo lót trắng tinh bên trong cũng bị kéo mở để lộ ra điểm đỏ như đóa thù du ngay cạnh vạt áo theo lồng ngực phập phồng như ẩn như hiện, thỉnh thoảng ngại ngùng vươn mình ra như đang mời gọi.

Bộ dạng này của Dung Ngọc y hệt dáng vẻ... bị người làm nhục xúc phạm quá đáng.

Sở Đàn cụp mắt, lông mi dài che khuất vẻ âm u dưới đáy mắt, yết hầu hắn lên xuống một hồi.

Qua thật lâu, Dung Ngọc mới hòa hoãn lại một chút. Y nâng mắt, không hỏi vì sao Sở Đàn lại tới đây mà chỉ dơ tay, giọng hơi khàn: "Đưa ta đi tắm."

Sở Đàn: "Vâng."

Hắn phủ thêm cho Dung Ngọc một tấm chăn lông mỏng rồi bế y lên xe lăn đẩy ra ngoài.

Lúc đi ngang qua thân người không rõ sống chết kia, Dung Ngọc mở miệng: "Chết chưa?"

Sở Đàn đáp: "Chưa chết, chỉ bất tỉnh thôi."

Dung Ngọc nhắm mắt, lạnh lùng nói: "Vậy để cho ả chết đi."

Trong phòng tắm, khi Sở Đàn chuẩn bị cởi quần áo cho Dung Ngọc thì nghe được y lạnh lùng ra lệnh hai tiếng: "Nhắm mắt!"

Vì vậy, hắn đành ngoan ngoãn nhắm mắt lại, lần mò cởi quần áo giúp Dung Ngọc rồi ôm y thả vào trong bể tắm.

Lúc hắn mở mắt ra lần nữa chỉ còn thấy được nửa người trên trắng nõn như ngọc của thiếu niên, y lười biếng tựa vào thành bể, cách một tầng nước ánh sáng mông lung chỉ có thể lờ mờ nhìn qua bên dưới.

Cái ôm ban nãy để cho bàn tay Sở Đàn có cơ hội chạm tới làn da Dung Ngọc, cảm giác nhẵn nhụi mát lạnh khiến hắn không nhịn được muốn vuốt ve.

"Cút ra ngoài." Vẻ mặt Dung Ngọc mệt mỏi.

Sở Đàn vâng lệnh ra ngoài cửa chờ.

Dung Ngọc hít sâu một hơi, cầm khăn tắm kỳ cọ thật mạnh lên người, y cảm thấy mỗi chỗ da thịt bị Lục Ngạc chạm tới đều dơ bẩn vô cùng. Da thịt trắng nõn nhanh chóng bị chà xát tới đỏ bừng nhưng cảm giác buồn nôn vẫn cứ như mắc nghẹn trong cổ họng, làm thế nào cũng không biến mất.
Dung Ngọc cắn răng, gương mặt y vì tức giận mà nhăn nhó lại, trong mắt giăng đầy mây đen, quanh thân tụ lại từng luồng khí u ám.

Y dùng sức vứt khăn xuống nước, hai tay cũng đập mạnh xuống mặt nước nhưng chỉ phí công gợi lên từng hồi bọt nước.

Y căm hận mà nhìn đôi chân tàn tật của mình, đôi chân tàn phế không có tác dụng gì này khiến y bị người mặc sức chém giết, ngay cả khi bị xâm phạm cũng chẳng thể trốn tránh.

Hai chữ "vô dụng" hiện lên rõ ràng trong lòng Dung Ngọc, nhắc nhở bản thân y chỉ là đồ bỏ đi. Cho dù y là thiên tài thì sao, cho dù y nắm giữ tri thức khoa học vượt qua thời đại này mấy ngàn năm thì thế nào?

Y vẫn chỉ là đồ tàn phế không có hai chân. Cuộc đời đã định trước y chỉ có thể ngồi trong nhà cả ngày, coi bốn bước tường là cả thế giới.

Trong mắt Dung Ngọc bùng nên cảm xúc chán nản, ngũ quan diễm lễ như mất đi màu sắc, y tựa như một đóa hoa sắp khô héo.

Dung Ngọc nhắm mắt, thả lỏng thân thể từ từ chìm vào đáy nước.

Tác giả: Tìm hiểu về bệnh rối loạn lưỡng cực thì đây là một bệnh lúc nóng lúc lạnh, đặc trưng bởi hai trạng thái hưng cảm và trầm cảm, có đôi khi chúng luân phiên xuất hiện lại có lúc đồng thời xuất hiện. Giai đoạn trầm cảm biểu hiện không khác gì bệnh trầm cảm, tiêu cực bi quan chán đời, từ chối giao tiếp, mất đi nhiệt huyết. Đến giai đoạn hưng cảm thì kích động quá mức, não bộ tăng nhanh tốc độ hoạt động, suy nghĩ nhảy vọt, chỉ số thông minh tăng mạnh, muốn thể hiện bản thân, trao đổi giao tiếp cùng người khác... nói chung từ kẻ sợ xã hội trở thành người thích giao tiếp... thêm nữa nhu cầu tình dục cũng tăng vọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp