Thân thể Dung Ngọc vốn gầy yếu, dạy dỗ Sở Đàn khiến y tiêu tốn khá nhiều sức lực, hơn nữa lúc ở phòng tắm y đã tức giận không nhẹ, bây giờ vừa mới nghỉ ngơi đã thấy mí mắt nặng trịch không nâng lên nổi.

Mặc Thư đưa y về phòng ngủ nghỉ ngơi.

Một giấc này y ngủ không ngon, trong mơ có một con rắn lớn đuổi theo quấn lấy y khiến y ngạt thở.

Rồi hình ảnh chuyển qua, đầu rắn cực lớn kề sát mặt y, đầu lưỡi đỏ tươi chui vào trong tai thì thầm: “Ta muốn ngày ngày đi theo công tử.

Dung Ngọc giật mình bừng tỉnh.

Qua tấm màn dày, âm thanh gián đoạn vào lỗ tai Dung Ngọc.

"Mặc Thư." Giọng y khàn khàn.

"Công tử tỉnh rồi." Mặc Thư kéo đẩy màn giường bưng cho y một chén trà nhỏ.

Nước trà thấm ướt cổ họng khô khốc của y, Dung Ngọc đưa tay xoa mi tâm: "Bên ngoài ầm ĩ gì thế?"

"Trọng Thanh bên người lão gia đến mời công tử tới tiền sảnh nói chuyện. Nô tài nói công tử đang ngủ, chờ công tử tỉnh thì sẽ đi qua nhưng mà hắn ta không nghe, dai như đỉa đói bị nô tài ngăn ở ngoài cửa rồi”. Mặc Thư chén trà đi, cầm khăn lau mồ hôi trên gáy Dung Ngọc: "Công tử mơ thấy ác mộng sao?"

Dung Ngọc vẫy tay để Mặc Thư nâng y dậy.


"Công tử muốn đi thật hả? Bên kia chắc nghe được chuyện trong viện chúng ta nên mới gọi ngài tới để dạy dỗ." Vẻ mặt Mặc Thư như đưa đám, nhưng lão gia có lời không thể không đi.

Hắn vừa nói vừa hầu hạ Dung Ngọc mặc áo bông sau đó lại khoác thêm một chiếc áo choàng rộng thùng thình phủ kín người y mới an tâm.

Quả nhiên, hai người vừa tới tiền sảnh, một chén trà nhỏ đã bay thẳng tới đập bên chân Dung Ngọc, mảnh vỡ và nước trà bắn đầy đất.

Mặc Thư hoảng sợ, vội vàng kiểm tra xem có mảnh vỡ nào bắn lên chân Dung Ngọc hay không, cũng may Dung Ngọc mặc nhiều đồ nên không bị thương.

Dung Ngọc cụp mắt, thong thả nói: "Vì cớ gì phụ thân tức giận như vậy?"

"Ngươi còn không biết xấu hổ hỏi?" Dung Tu Viễn tức giận vỗ bàn một cái: "Ngươi có biết hôm nay là ngày bao nhiêu rồi không? Hai mươi chín tháng chạp rồi! Ngươi còn ở trong viện hô đánh hô giết định làm gì hả? Giao thừa chưa tới, năm cũ chưa qua, ngươi ngại năm nay còn chưa đủ náo nhiệt muốn sang năm Dung gia ta máu chảy đầu rơi đúng không?"

Tháng giêng kỵ đầu, tháng chạp kỵ đuôi, cổ nhân có rất nhiều điều kiêng kỵ trong lễ mừng năm mới. Tần ma ma cũng nói gần sang năm mới sợ có máu sẽ xui xẻo, mà Dung Tu Viên là đại quan lại càng mê tín.

Nhưng Dung Ngọc đâu để ý nhiều như thế, cho dù là nguyên chủ hay y thì đều tùy tâm mà làm.

Y ung dung đáp trả: "Lục Ngạc muốn bò lên giường của ta, không phải phụ thân luôn dạy ta phải giữ mình trong sạch tu thân dưỡng tính bảo vệ danh dự Dung gia sao? Nhi tử nghe theo lời của phụ thân nên sẽ không dễ dàng tha thứ cho loại chuyện bẩn thỉu này."

"Ngươi nghe lời? Ngươi nghe lời sao?" Dung Tu Viên tức quá hóa cười, y quay đầu nhìn về vị phu nhân ngồi ngay ngắn bên cạnh nói: "Bà nghe xem, nó nói cái gì? Đúng là chuyện cười lớn!"

Phu nhân lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ: "Lão gia, tam thiếu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, ngài tội gì chấp nhặt với trẻ nhỏ. Huống chi tam thiếu cũng không giết Lục Ngạc mà chỉ nhốt ả ta lại, ngài đừng trách y."

"Nó đã mười bảy rồi còn nhỏ cái gì! Đổi thành con trai nhà người ta chỉ sợ đã lên làm phụ thân rồi, chỉ có nó tiếng xấu đồn xa, không cô nương nào nguyện ý gả tới! Bà cũng đừng nuông chiều nó, xem xem nó thành bộ dạng gì rồi!"

Dung Tu Viễn cả giận nói: "Lục Ngạc thì an ổn, nhưng Sở Đàn kia suýt nữa bị nó quất chết! Hạ nhân báo lại cả người hắn ta như bùn nhão bị nâng ra ngoài, toàn thân là máu!"

Ông nhìn về phía Dung Ngọc quát mắng tiếp: "Ta cũng không biết ngươi học ở đâu ra nhiều cách tra tấn người như vậy. Tuy rằng hôm nay Sở Đàn kia thân phận thấp kém nhưng hắn vốn cũng là con của quan viên, ngươi hành hạ hắn như thế để truyền ra ngoài, ngươi ta chắc chắn sẽ chửi bới mắng mỏ ngươi ác độc, bỏ đá xuống giếng."

Dung Ngọc nở nụ cười: "Bên ngoài chửi bới ta còn thiếu sao, chẳng có gì mới cả, phụ thân cũng đừng làm ra vẻ như mới nghe lần đầu chứ!"

"Ngươi!" Dung Tu Viễn bị y chặn họng, thiếu chút nữa lửa giận công tâm, bất tỉnh nhân sự.

Phu nhân kia vội vàng chạy tới xoa ngực cho ông, ánh mắt bà ta nhìn Dung Ngọc dịu dàng khuyên bảo: "Tam thiếu đừng tranh cãi với lão gia nữa, lão gia cũng chỉ lo lắng cho ngươi, sợ ngươi lầm đường lạc lối mà thôi. Sáng nay khi tới từ đường thắp hương lão gia còn cầu xin phật tổ phù hộ mấy người các ngươi nữa đây."

Dung Ngọc đưa mắt nhìn, lần đầu tiên trong lòng y sinh ra ác cảm cực kỳ với vị phu nhân này.

Người này là Bạch thị, bà ta không tính là đẹp, nhưng khí chất lại hết sức ấm áp nhẹ nhàng, y phục trên người bà ta nhạt màu, trên đầu cũng không đeo nhiều trang sức, nhìn qua càng thêm dịu dàng thùy mị hiên nhiên cũng là một đóa bạch liên hoa.

Trong trí nhớ, Bạch Thị đối xử với nguyên chủ rất tốt, ít nhất bên ngoài là vậy. Ba năm trước, nguyên chủ và Dương thị gặp phải thổ phỉ, nguyên chủ hôn mê nửa tháng, Bạch thị tới chùa Trấn Quốc quỳ hai ngày hai đêm còn thề rằng sau này sẽ ăn chay niệm phật, ngày ngày thắp hương chỉ cầu bồ tát phù hộ Dung Ngọc bình an.

Về sau Bạch thị được nâng lên làm chính thất, bà ta càng thêm quan tâm yêu thương Dung Ngọc, thậm chí còn tốt hơn mấy phần so với Dung Nguyệt.

Đám phu nhân trong kinh đô vốn khinh thường xuất thân nghèo nàn của bà ta, nhưng không biết sao chuyện này truyền được ra ngoài, mọi người lập tức cảm thấy Bạch thị là một người thiện lương rộng lượng, dù sao không phải kế mẫu nào cũng có thể đối xử với con riêng tốt như vậy.

Hơn nữa thanh danh của Dung Nguyệt cũng đã lan truyền rộng rãi trong kinh thành, người ngoài đều nói mẫu tử hai ngươi mang trái tim bồ tát, ngay cả hoàng hậu cũng tán thưởng qua mấy lần.

Càng là như thế thì càng làm nổi bật ra Dung Ngọc không biết tốt xấu, ương bướng ác độc.

Chẳng qua sự thật như vậy sao?

Từ lúc Dương thị qua đời, Dung Ngọc chưa từng được đi học, lớp học trong nhà cũng chưa được tới một lần. Nguyên nhân là bởi Bạch thị lo lắng thân thể y yếu ớt, không nỡ để y học bài cũng một đám người như vậy miễn cho mệt mỏi quá sức.

Bà ta còn nói chuyện với Dung Tu Viễn muốn mời một tiên sinh tới dạy riêng cho Dung Ngọc. Dung Tu Viễn vốn không thích đứa con trai này tất nhiên không đồng ý, ông nói hai chân y tàn tật, vô vọng với con đường làm quan tội gì tốn cơm tốn của nữa.

Dung Ngọc lại chỉ thấy Dung Tu Viễn đối xử với y quá hà khắc, phụ tử hai người cãi nhau một hồi, về sau Dung Ngọc không bao giờ xem sách nữa, triệt để trở thành một thiếu gia ăn chơi trác táng.

Hơn nữa, mỗi lần Bạch thị ra ngoài tham gia yến hội, trong khi nói chuyện phiếm cùng các nữ quyến khác không khỏi nhắc đến chuyện con cái.

Mà khi nhắc tới Dung Ngọc, Bạch thị luôn bày ra bộ dáng có khổ không nói thành lời, chờ khi mọi người tò mò hỏi thăm thì bà ta hai mắt ngấn lệ, ngoài mặt cố gắng lảng tránh, xong lại “vô tình” làm lộ ra một ít chuyện khốn nạn mà Dung Ngọc đã làm trong phủ, rồi lại tỏ vẻ bản thân là một mẫu thân bao dung, hiền từ mà thanh minh "giúp” Dung Ngọc.

Các nữ tử trong hậu trạch có ai là người đơn thuần, từ lời của bà ta lập tức cho rằng mình đã hiểu rõ chuyện tình ra sao.

Lâu dần, tiếng xấu của Dung Ngọc truyền khắp kinh đô.

Chương 7-2: Phụ thân đoán thử bài vị bằng gỗ kia thì đốt được bao lâu?

Lại nói hiện tại, Dung Ngọc bị Dung Tu Viễn dạy dỗ, Bạch Thị ở một bên khuyên can, đóng vai một mẫu thân hiền từ bao dung vô cùng xuất sắc, chỉ có để ý mới thấy, lời nói của bà ta toàn cố tình đâm trúng điểm mấu chốt của Dung Tu Viễn khiến ông càng thêm chán ghét Dung Ngọc.

Vừa nhắc tới từ đường một cái, cơn tức của Dung Tu Viễn lên tới đỉnh điểm, ông đẩy Bạch thị ra, bước nhanh tới trước mặt Dung Ngọc chỉ vào mũi y mắng to: "Ta hỏi ngươi, cả một năm nay ngươi tới từ đường cúng bái mấy lần? nhị ca ngươi mỗi mùng một, mười năm hang tháng đều tới từ đường thắp hương. Còn ngươi thì sao? Trừ mẫu thân ngươi, ngươi có thắp nổi cho tổ tiên một nén hương không?"

Dung Tu Viễn mặt đỏ tía tai, nếu như ông không phải là quan văn giờ phút này đã sớm đánh Dung Ngọc một trận.

"Đồ nghịch tử nhà ngươi, mau cút tới từ đường quỳ gối nhận lỗi với liệt tổ liệt tông cho ta."

Mặc Thư vội vàng quỳ xuống cầu xin: "Lão gia, chân công tử có tật sao có thể quỳ được."

Dung Tu Viễn hừ lạnh: “Sao không quỳ được? Cẳng chân hắn gẫy nhưng đùi không phải vẫn còn nguyên sao?”.

Trên mặt Bạch thị lộ vẻ đau lòng: "Ôi chao,... tam thiếu, lao gia đang tức giận mới phạt ngươi như vậy, ngươi mau nhận lỗi đi."

Trước đây, mỗi lần Bạch thị nói vậy đều kích phát tâm lý phản nghịch của nguyên chủ, khiến y càng thêm ngoan cố, thề chết không cúi đầu.

Nhưng hôm nay đổi thành Dung Ngọc, y chẳng buồn chớp mắt một cái, không hề để ý lời Bạch thị muốn y nhận lỗi với Dung Tu Viên.

Y cụp mắt như cũ, giọng nói nhẹ nhàng từ tốn: "Phụ thân muốn ta tới từ đường quỳ thật sao?"

"Chẳng nhẽ ta nói đùa với ngươi? Cút đi ngay bây giờ cho ta, bao giờ biết sai thì lúc đó đứng dậy!"

Dung Ngọc khẽ cười, y vuốt viên cẩm thạch khảm trên tay vịn xe lăn: 
"Nhưng phụ thân cũng biết ta hành động bất tiện, nếu ta không cẩn thận đụng phải chỗ nào, giá nến đổ một cái. Phụ thân đoán thử, bài vị bằng gỗ kia thì đốt được bao lâu?"

Dung Tu Viễn híp mắt, gằn từng chữ ra khỏi kẽ răng: "Ngươi uy hiếp ta?"

Dung Ngọc đan hai tay vào nhau đỡ cằm, mười ngón tay trắng nón như tuyết, đầu ngón tay phiếm hồng tựa như loại ngọc thượng hạng tinh xảo nhất. Y yên lặng đối diện với Dung Tu Viễn, trên môi cong thành một nụ cười tươi rói, bình tĩnh cất lời: "Nhi tử nào dám."

Dung Tu Viên không dám cược thử, nếu Dung Ngọc đốt từ đường thật, vậy thì ngày mai chuyện này sẽ truyền tới tai tất cả mọi người trong kinh thành.

Không chỉ riêng những triều thần đối đầu với ông sẽ mượn việc này công kích, nói ông trị gia không nghiêm, mà hoàng thượng, người luôn đặt nặng hiếu đạo cũng sẽ trách tội ông, thậm chí có khả năng ông sẽ bị giáng chức quan.

Ông trừng to đôi mắt nổi đầy mạch máu nhìn Dung Ngọc, lầm bầm nói: "Đồ nghiệt chủng trời đánh này..."

Sau nửa ngày, ông hất hết bình hoa chén trà trên bàn xuống đất.

"Cút! Ngươi cút ngay cho ta! Cút về đình viện của ngươi, đừng để cho ta nhìn thấy!"

Mặc Thư tranh thủ thời gian đẩy Dung Ngọc rời đi.

Hai người đi thật xa vẫn còn nghe được tiếng mắng chửi của Dung Tu Viễn cùng thanh âm an ủi của Bạch thị.

Bộ dáng sợ hãi trong phòng ban nãy của Mặc Thư vừa ra cửa đã biến mất.

Hắn vui vẻ nói: "Công tử, theo lời lão gia có phải ngày mai chúng ta cũng không cần tới phải không? Như vậy chúng ta có thể cùng nhau đón giao thừa rồi."



Bích Ảnh Tạ, 

Trong phòng ở hạ nhân, Sở Đàn một mình một phòng, hắn bị trọng thương, trên người toàn mùi máu tươi, lại không có ai nguyện ý ở cùng. Lúc này đang có một đại phu xem bệnh cho hắn.

Đại phu hơn ba mươi tuổi, một thân áo xanh hòa hoa phong nhã.

Hắn cau mày nhìn vết roi dữ tợn trên lưng Sở Đàn, lo lắng nói: "Vết thương vài ngày trước còn chưa khỏi hẳn giờ lại có thêm vết thương mới, chỉ sợ phải hai, ba tháng nữa mới có thể tốt lên được."

Nếu Dung Ngọc ở đây chắc chắn y sẽ ngạc nhiên lắm. Vết thương y cho rằng phải nửa năm mới khỏi mà theo lời thầy lang này lại chỉ cần ba tháng là khỏi hẳn.

Sau khi rửa sạch vết thương, đại phu mở hòm thuốc lấy ra mấy bình ngọc nói: "Thế tử, thuộc hạ bắt đầu bôi thuốc, người cố gắng chịu đựng một chút."

Sở Đàn nằm sấp trên giường, mắt hơi khép lại. Giờ phút này hắn không còn bộ dáng nô tài ăn nói khép nép như ở bên ngoài nữa, quanh thân bao phủ khí chất cao quý của hoàng thất quý tộc. Cho dù cả người để trần, trên lưng còn có vết thương chồng chất thì hắn cũng chỉ giống như một đầu mãnh thú bị thương, lặng yên ẩn nấp, vừa nguy hiểm vừa cao ngạo.

Thuốc bột màu trắng rắc lên miệng vết thương, vừa gặp máu thì lập tức sủi bọt, phát ra thanh âm xì xèo khiến người ghê răng.

Nhưng Sở Đàn chẳng buồn chớp mắt một cái, người không biết còn tưởng thuốc này chỉ phô trương thanh thế không có gì đáng sợ.

Chỉ có đại phu là hiểu rõ nhất, phương thuốc này là bọn hắn lấy được từ tay ngươi man di khi canh giữ biên cương. Tuy rằng hiệu quả trị thương tốt nhưng khi dung lại vô cùng đau đớn. Ngay đến những hắn tử da dày thịt béo trong quân, lúc chiến tranh có khoét thịt cắt chân cũng chưa từng hô đau nhưng chỉ cần thoa thuốc này lên lập tức nhe răng trợn mắt, kêu gào thảm thiết.

Nhưng thiếu niên chỉ có mười tám tuổi trước mặt hắn lại có thể chịu đựng đau đớn lớn như vậy mà mặt không nhăn một cái.

Trong mắt Thái Thư hiện lên vẻ vừa lòng cùng tán thưởng, chỉ có người có ý chí cứng cỏi như vậy mới gánh nổi trách nhiệm dẫn dắt bọn họ hoàn thành nghiệp lớn.

"Chẳng qua... tam thiếu Dung gia này làm việc cũng quá quắt thật. Nếu không cần thiết thì tốt nhất thế từ đừng đi trêu chọc y."

Sở Đàn thản nhiên nói: "Tính cách y cổ quái, nếu không dùng chiêu này e sợ khó mà tiếp cận được."

Thái Thư gật đầu: "Cũng đúng, sớm ngày lấy được vật kia, phần thắng của chúng ta cũng thêm đảm bảo thêm một phần."

Trong thời gian chờ đợi thuốc khô, Thái Thư tranh thủ nói tới chuyện vừa nghe được ở tiền sảnh.

Hắn líu lưỡi: "Từ đường tổ tông cũng dám đốt, y gan to thật mà."

Sở Đàn nhướng mày, trong đôi mắt đen kịt của hắn hiện ra một tia u tối, khóe miệng cong lên: "Đúng vậy, không chỉ to gan mà còn rất khác người."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play