“Công tử, chính là tên Sở Đàn này đánh vỡ chiếc ly mà ngài thích nhất, bây giờ còn không chịu nhận tội, ngài không thể nhẹ nhàng tha cho hắn”.

"Đúng vậy, tiểu tử này ngày thường không coi ai ra gì, phía trên giao việc hắn đều không làm, sẽ dùng thủ đoạn gian dối để lừa gạt!"

"Đã làm sai chuyện còn không nhận, tên này là đang ngồi lên đầu chủ nhân, công tử, ngài phải dậy dỗ hắn một chút mới được!"

Tiếng nam nữ ríu rít nói chuyện, âm thanh hỗn tạp toàn bộ đều lọt vào tai,Ồn ào đến mức khiến Dung Ngọc đau đầu muốn chết.

Y mở mắt ra lại phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, xung quanh là một vòng tròn người, nam nữ đều có, tất cả đều ăn mặc theo phong cách cổ xưa.
......
Ngay cả y cũng đang mặc một chiếc áo choàng bông bằng gấm, khoác áo lông chồn, ngồi ở trên xe lăn.

Ở trước mặt y có một thiếu niên cao gầy đang cúi đầu quỳ trên nền tuyết, trời vào đông rất lạnh, nhưng hắn chỉ mặc một bộ quần áo mỏng, cổ tay và ống quần còn chi chit những vết vá.

Là đang đóng phim sao?

Cái ý nghĩ này vừa nảy lên, một lượng lớn ký ức không thuộc về y nhanh chóng xông vào trong não.

Hoá ra y xuyên vào quyển truyện đam mỹ cổ đại np, thân phận của y bây giờ là con thứ ba của Lễ Bộ thị lang, tên Dung Ngọc, một vị công tử trùng tên họ với mình, cũng là một người tàn tật hai chân.

Mà thiếu niên đang quỳ trước mặt y chính là công một trong truyện, người có tâm cơ sâu nhất, là đại BOSS có chỉ số thông minh tối cao, cuối cùng giết chết nguyên Cảnh Đế, trở thành đế vương trẻ tuổi nhất.
Thiếu niên tên thật là Vệ Kinh Đàn, là con vợ cả của Vệ Vương, Vệ Vương vốn là người tập võ, đi theo hoàng đế Thái Tổ mở rộng lãnh thổ, vài lần đã kịp thời cứu Thái Tổ khi gặp nguy nan.

Sau khi Thái Tổ đăng cơ, ông nhớ tới ân đức phò tá, phong Vệ Vương là vương gia khác họ duy nhất, Vệ Vương được ban đất phong, tay nắm binh quyền trấn thủ biên cương.

Nhưng sau khi Thái Tổ băng hà, nguyên Cảnh Đế kế vị, nguyên Cảnh Đế tính cách đa nghi, luôn kiêng kị Vệ Vương có trọng binh trong tay một ngày kia sẽ có mưu đồ bất chính dấy binh tạo phản. Lòng nghi ngờ của đế vương ngày càng sâu, cuối cùng lập mưu, loại bỏ Vệ Vương.

Khi nguyên Cảnh Đế ra tay, Vệ Vương đã có chuẩn bị từ trước, trộm đưa đứa con duy nhất Vệ Kinh Đàn của vợ cả vào kinh đô. Lúc binh lính nguyên Cảnh Đế điều đi đánh đến đất phong của Vệ Vương, tìm được cả nhà Vệ Vương, trong đó có cả đứa "con vợ cả" đang trên đường trốn chạy. Cả nhà bị xử tử.
 
Mà Vệ Kinh Đàn sau khi dùng thế thân để thoát chết thì dùng tên giả là Sở Đàn, sống ở dưới mí mắt thiên tử. Hắn bán mình làm nô bộc, tiến vào Dung phủ, mai danh ẩn tích chỉ vì muốn tìm cơ hội báo thù rửa hận.

Còn Dung Ngọc, là pháo hôi ác độc trong quyển sách này, bởi vì hai chân tàn tật dẫn tới tính cách vặn vẹo, hung ác, nham hiểm, đối xử với Sở Đàn không đánh thì mắng, tuỳ ý vũ nhục.

Tiết trời ngày hè chói chang, bắt hắn đứng tấn ở dưới cái nắng như thiêu đốt. Vào ngày đông rét buốt, kêu hắn cởi quần áo xuống hồ băng bắt cá.... Việc bị quất roi để cho tiểu công tử trút giận đều là chuyện như cơm bữa.

Dung Ngọc tra tấn Vệ Kinh Đàn như vậy, kết cục đương nhiên vô cùng thê thảm.

Chờ đến khi Vệ Kinh Đàn được thế, chuyện thứ nhất hắn làm chính là rút gân lột da Dung Ngọc, khoét hai mắt, cho y một ngụm canh sâm sau khi chịu 81 roi để kéo dài cho y một hơi tàn, cuối cùng đánh gãy xương bánh chè của y, buộc chặt hai tay, dùng ngựa kéo đến chết.
Nhìn đến kết cục sởn tóc gáy của mình trong tương lai, Dung Ngọc không những không cảm thấy sợ, ngược lại hứng thú dào dạt, đến nỗi tay còn kích động mà run nhè nhẹ.

Chuyện này thật sự là... Quá thú vị!
  
“Công tử, tên Sở Đàn này vốn là con của một tội thần, mới đến nahf chúng ta được hơn một tháng, hắn đã làm vỡ mấy cái binhd hoa rồi, ngài nhân hậu tha thứ cho hắn vài lần, thế nhưng hắn một chút cũng không biết hối cải. Nô tỳ thấy, ngài nên bẩm với lão gia, nhân lúc còn sớm đuổi hắn đi." Một thị nữ đi đến bên cạnh Dung Ngọc, ở bên tai y mềm giọng nói.

Khác với những nô bậc phần lớn mặc áo vải thô, chỉ có ả một thân cẩm tú, dường như địa vị rất cao.

Dung  Ngọc chống cằm nhìn ả, đôi mắt đào hoa hờ hững nhìn người thị nữ từ trên xuống dưới, khoé môi hơi cong lên nhưng không nói lời nào. Thẳng đến khi thị nữ bị nhìn đến da đầu tê dại, tim đập loạn cả lên, cúi đầu nhìn lại mình cũng không biết nơi nào xảy ra vấn đề.

Ả đưa tay sờ sờ mặt thấp thỏm hỏi: "Công tử, trên mặt nô tỳ có gì bẩn sao?"

Dung Ngọc thay đổi tư thế, tay trái kéo lò sưởi vào trong ngực, hơi nóng làm cho thân thể y thoải mái hơn một ít. Y nhìn thị nữ chậm rãi nói: “Ngươi nói hắn làm vỡ bình hoa của ta”.

Lục Ngạc lập tức nói: "Đúng vậy! Lúc trước làm vỡ thì không nói, sáng nay hắn đánh vỡ chiếc ly tơ vàng mà ngài mua từ Đa Bảo Các, đáng giá mười vạn lượng vàng đó!"

Dung Ngọc rũ mắt: "Vậy theo ngươi, ta nên làm thế nào?"

Lục Ngạc vui mừng ra mặt, hành lễ nói: "Nô tỳ thấy, người phải phạt nặng hắn!"


"Được." Dung Ngọc gật đầu, "Vậy phạt."

Nói xong, y mở tay phải ra, bên cạnh lập tức có gã sai vặt đặt vào một đoạn roi ngựa. Roi ngựa này vừa dài vừa dày, nắm ở trong tay rất nặng, Dung Ngọc nâng tay lên, không chút nghĩ ngợi quất vào người thiếu niên dưới chân.

"Chát ——"

Chiếc áo mỏng manh của thiếu niên lập tức bị xé rách, lộ ra phần da thịt gầy gò mà rắn chắc. Từ tiếng vang có thể thấy phát roi này rất đau nhưng cơ thể hắn vẫn lù lù bất động, ngay cả một chút âm thanh cũng không phát ra.

Dung Ngọc nhìn về phía Lục Ngạc: "Theo ngươi, trừng phạt như vậy đã đủ chưa?"

Lục Ngạc thấy Sở Đàn không rên lấy một tiếng, trong mắt hiện lên sự giận giữ, "Nô tỳ thấy vẫn chưa đủ, cần phải phạt lại."

"Được, phạt lại."

Khoé môi Dung Ngọc treo lên ý cười, không chút do dự quất thêm một roi nữa, da thịt vừa mới lộ ra của Sở Đàn lập tức rỉ máu.

Dung Ngọc lại nhìn về phía Lục Ngạc, không cần hỏi, Lục Ngạc đã tự giác nói: "Còn chưa đủ, cần phải phạt thật nặng."

Vì vậy roi thứ ba tiếp tục quất xuống, mỗi một lần quất roi ý cười nơi khoé miệng Dung Ngọc càng sâu, Như coi sự tra tấn tàn nhẫn này trở thành niềm vui, cũng không hề kiêng kị Vệ Kinh Đàn là đại Boss mà thủ hạ lưu tình.

Đến roi thứ năm, Sở Đàn đã da tróc thịt bong, hắn không chống đỡ được mà kêu lên một tiếng, quỳ rạp ở trên nền tuyết, lộ ra nửa khuôn mặt tuấn tú tái nhợt.

Đám người hầu xung quanh nơm nớp lo sợ, mặc dù đã quen nhìn dáng vẻ chủ tử đánh người, nhưng trong lòng vẫn khiếp sợ không thôi. Đây chính là roi ngựa, một người nam nhân bình thường khi chịu năm roi ít nhất cũng phải nằm trên giường một tháng, nếu là hai mươi roi, có thế quất một người đang sống sờ sờ đứt ngang thắt lưng.

Tuy rằng chủ tử sức lực nhỏ, nhưng năm roi này đánh xuống, phía sau lưng Sở Đàn đã huyết nhục mơ hồ, ngã trên nền tuyết dồn dập thở dốc.

Trong mắt Lục Ngạc hiện lên một tia đắc ý và sảng khoái, khi Sở Đàn vừa mới vào phủ, ả lập tức nhìn trúng gương mặt này của hắn, chờ khi Sở Đàn được sắp xếp vào Bích Ảnh Tạ của bọn họ, ả năm lần bảy lượt thể hiện tình cảm của mình với hắn, thế nhưng Sở Đàn lại không cảm kích, đối với ả càng thêm lạnh nhạt, thậm chí còn dùng lời nói châm chọc.

Ả là thị nữ bên người Tam công tử, ả là người có địa vị cao nhất trong cái sân này ngoại trừ công tử và vú nuôi, thế nhưng Sở Đàn lại không biết tốt xấu, khiến ả từ xấu hổ như vậy, mà lâu dần, sự xấu hổ hóa thành giận giữ và oán hận.

Lục Ngạc nôn nóng nói: "Công tử, tên Sở Đàn này không đánh không được, hắn không coi ai ra gì, không nghe quản giáo, liên tiếp phạm sai lầm, ngài phải đánh hắn thật mạnh, đánh đến khi hắn khắc cốt ghi tâm mới được."

Thấy Dung Ngọc bất động, đám người kia cũng càng lúc càng gần, Lục Ngạc không lựa lời nói: “ Công tử, ngài cũng không thể thủ hạ lưu tình, Sở Đàn hắn, hắn còn nhục mạ ngài nữa”.

"Ồ?" Dung Ngọc trở nên hứng thú, môi mỏng đỏ thắm khẽ nhếch, "Hắn mắng ta cái gì?"

"Hắn mắng ngài là đồ què đáng chết!"
Lời này vừa nói ra, xung quanh nhất thời lặng ngắt như tờ.

Toàn bộ người trong Dung phủ đều biết, Dung Ngọc hận nhất là người khác mắng y là người què. Từ ba năm trước gặp phải thổ phỉ, hắn bị bọn chúng đánh gẫy đôi chân, đến nay chỉ có thể ngồi xe lăn đi lại, một người vốn đang trong tuổi hiếu động từ nay về sau đã không thể đi lại nữa.

Sắc mặt Dung Ngọc đột nhiên trầm xuống, đôi mắt đào hoa vừa rồi còn cười khanh khách giờ phút này bị sự hung ác và tàn độc lấp đầy. Y cúi đầu nhìn về phía Sở Đàn đang quỳ gối ở trên nền tuyết, môi đỏ khẽ mở, phun ra lời nói sắc lạnh như lưỡi đao, "Ngươi nói như vậy sao?"

Sở Đàn chống tay đứng dậy, đầu vẫn cúi, giọng nói bởi vì đau đớn mà nghẹn ngào: "Chưa từng."

Ngón tay trỏ của Dung Ngọc ở trên tay vịn của xe lăn gõ xuống hai cái, giống như tin vào lời này, một lát sau quay đầu nhìn về phía Lục Ngạc, "Hắn nói hắn chưa từng nói lời này, vậy là do ngươi nói."

Huyết sắc trên mặt Lục Ngạc rút sạch, bịch một tiếng quỳ xuống, "Oan uổng cho nô tỳ quá, công tử, nô tỳ nào dám nói loại lời này!"

Nhưng Dung Ngọc chỉ nhìn chằm chằm ả, ánh mắt u ám đảo qua đỉnh đầu ả.

Trong lòng Lục Ngạn hối hận vô cùng, lẽ ra ả không nên dùng lời này làm bè, phải biết rằng chủ tử của ả từ trước đến nay luôn hỉ nộ vô thường, tính tình hung ác nham hiểm đầy quái đản, vừa không giảng đạo lý cũng không cần logic. Nếu đã nhận định cái gì, sẽ tuyệt đối không nghe người khác biện giải.

"Công tử, nô tỳ đã hầu hạ ngài từ nhỏ, cảm thấy đau lòng cho ngài nhất, nào dám nói ra những lời như vậy, đều là do Sở Đàn nói bậy, là hắn làm sai chuyện không chịu thừa nhận, còn muốn vu khống cho nô tỳ, xin công tử làm chủ, nhất định phải dùng gậy lớn đánh hắn, trả lại sự trong sạch cho nô tỳ."

Lục Ngạn nói xong liền khóc, gương mặt trắng bệch, vành mắt đỏ bừng, nhu nhược đáng thương vô cùng.

Nếu là Dung Ngọc trước đây không chừng sẽ đau lòng cho ả mà bỏ qua chuyện này. Nhưng hôm nay Dung Ngọc chỉ lạnh lùng nhìn ả, tầm mắt như rắn độc khiến da đầu ả tê dại.
"Lục Ngạn, ngươi kêu ta đánh ta liền đánh, ngươi bảo ta phạt ta liền phạt, nhưng ta lại không biết, từ khi nào ngươi lại làm chủ thay ta."

Giọng điệu của Dung Ngọc trầm thấp, giống như hắt một chậu nước lạnh lên trên người Lục Ngạn, khiến ả sợ tới mức run rẩy.

Lúc này, một giọng nam trong trẻo từ trong đám người truyền đến.

"Tam đệ, đây là đang làm gì vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play