Pháo Hôi Ác Độc Hắn Không Muốn Sống Nữa

chương 4: Giết ta


1 năm

trướctiếp

Đời trước Dung Ngọc là nam tử hoàn toàn bình thường, cái huyệt này chỉ nguyên chủ mới có. Hơn nữa vừa mới nãy, khi Mặc Thư nhắc tới việc mát xa y mới tìm được nó từ chỗ sâu trong ký ức. Đoán chừng nguyên chủ cũng không muốn nhớ chuyện này nên chọn lựa xem nhẹ nó.

Nguyên chủ là một người song tính, ở Đại Chu chưa từng nghe nói có người song tính xuất hiện, kể cả có thì vừa mới sinh ra đã bị coi là quái vật mang đi giết chết.

Dương thị yêu nhi tử như trân bảo, vì bảo vệ bí mật này mà giết hết tất cả bà đỡ cùng với nha hoàn đỡ đẻ cho nàng.

 Về phần Dung Tu Viễn, vì không thích Dương thị nên cũng không yêu thương đứa con trai này. Ông ta rất ít khi tới thăm y, hiển nhiên cũng không phát hiện ra Dung Ngọc là một người song tính.

Cho đến tận giờ cũng chỉ có bà vú và Mặc Thư hầu hạ bên người y từ nhỏ là biết rõ việc này.

Hai người trung thành tận tụy là tâm phúc của Dung Ngọc vẫn luôn giữ kín bí mật.

Mát xa mà Mặc Thư nhắc tới là chỉ việc hắn dùng ngón tay xoa nắn nơi riêng tư của Dung Ngọc.

Điều này ở trong gia đình giàu có vốn là chuyện thường, các thiếu gia tới tuổi mười bốn, mười năm bắt đầu hiểu việc đời thì phụ mẫu sẽ xếp sắp nha hoàn thông phòng, dạy bọn họ chuyện ân ái phòng the. Có vài người ưa thích nam tử hoặc là có ham muốn đặc thù thì thư đồng người hầu bên cạnh sẽ có trách nhiệm giải quyết nhu cầu của chủ tử.

Có thể do tình huống của Dung Ngọc đặc thù, y là người song tính cho nên không thể qua loa đưa nha hoàn tới hầu hạ, vì vậy chỉ có thể để Mặc Thư biết được bí mật chịu trách nhiệm.

Từ lúc Dương thị còn sống, khi ấy Dung Ngọc mới mười một, mười hai tuổi, không thông sự đời thì Dương thị đã sớm dạy bảo Mặc Thư cẩn thận, bảo hắn cả đời không được lấy vợ sinh con chỉ có thể đi theo Dung Ngọc.

Sau này Dung Ngọc có lấy vợ thì hắn cũng phải theo hầu bên cạnh chịu trách nhiệm thỏa mãn dục vọng một nơi khác cho chủ tử.

Từ nhỏ Mặc Thư theo Dung Ngọc lớn lên, tình cảm sâu nặng. Huống hồ giấy bán mình của mẫu thân hắn còn ở trong tay Dương thị, hơn nữa mẫu thân hắn cũng đồng ý việc này, thậm chí vì để nối dõi tông đường còn sinh thêm cho hắn một người đệ đệ.

Thế nên Mặc Thư thuận theo đồng ý rồi.

Từ năm trước, sau lần đầu Dung Ngọc mộng tinh, Mặc Thư chịu trách nhiệm giúp Dung Ngọc giải tỏa dục vọng, chẳng qua thể chất Dung Ngọc yếu ớt, nhu cầu sinh lý cũng ít, một tháng chỉ có một hai lần, mỗi lần chỉ cần Mặc Thư dùng miệng hoặc dùng tay giúp y tiết ra là được.

Về phần âm đạo kia, bản thân y vốn chán ghét không bao giờ chạm tới. Nhưng mà hết lần này tới lần khác, nơi này đã phát triển đủ, vừa mẫn cảm lại dâm dãng, mỗi lần ngâm trong nước ấm tắm rửa hoặc là cọ xát nhẹ một cái cũng gợi lên dục vọng mãnh liệt khiến cho y khó có thể chịu đựng.

Vì thế mỗi lần tắm rửa Mặc Thư thỉnh thoảng cần dùng ngón tay tới an ủi âm đạo kia, giúp y giải tỏa dục vọng. Nhưng hắn cũng chỉ được phép vuốt ve bên ngoài, bởi đấy là chức trách của người làm đầy tớ như hắn, nếu như chưa có sự cho phép của chủ tử mà dám tự tác đưa ngón tay vào thì đã tính là mạo phạm, hiển nhiên Mặc Thư ngàn vạn lần không dám.

Dung Ngọc hồi tưởng kỹ càng lại đoạn ký ức này trong đầu một lần, y lại uống một ngụm rượu mơ, thở dài một hơi.

Trước đây y từng đọc qua trong một ít dã sử, kỳ thật tư tưởng quan niệm người cổ đại càng thêm cởi mở so với xã hội hiện đại. Nhất là giai cấp quý tộc, bầu không khí sinh hoạt có thể dùng hai từ thối nát để hình dung.

Với giai cấp của nguyên chủ mà lớn như bây giờ chỉ có một Mặc Thư theo bên người hầu hạ, ngoại trừ nguyên nhân do cơ thể thì cũng tính giữ mình trong sạch rồi.

Dung Ngọc đưa tay xoa mi tâm, kiếp trước y nằm viện từ mười năm tuổi, chuyện nam nữ ân ái chỉ nhờ đọc sách biết được, chúng chỉ toàn là từ ngữ học thuật lạnh băng không hề có tình ý ái muội.

Mà dục vọng của y cũng ít ỏi tới đáng thương. Y sống tới hai mốt tuổi còn chưa tự giải quyết bao giờ, lần nào cũng là tinh đầy tự tràn hiển nhiên là người lãnh đạm.

Dung Ngọc không ngờ được vừa mới xuyên không một cái lại bốc trúng một cơ thể nhạy cảm đặc thù như vậy.

Dung Ngọc hơi cau mày lại, chờ cho luồng khao khát sâu trong cơ thể dần lui đi, tiếp tục ngâm trong nước hơn nửa canh giờ. Mặc Thư nhịn không được chạy vào nhẹ giọng khuyên nhủ: "Công tử, còn ngâm nữa sẽ cảm lạnh mất."

Dung Ngọc "ừ" một tiếng, Mặc Thư giúp y lau khô thân thể mặc quần áo vào, rồi hắn đẩy y về phòng ngủ.

Lúc đi qua khúc quẹo hành lang, Mặc Thư nhìn qua sắc trời bên ngoài: "Công tử, tuyết rơi rồi."

Tuyết trắng như bông rải đầy trời, phủ lên không gian một màu thuần trắng.

Dung Ngọc hạ mắt: “Truyền thiện đi”.

Mặc Thư nhận lệnh gật đầu, lúc hắn sắp ra ngoài lại nghe được Dung Ngọc phân phó: "Kêu Sở Đàn vào đây."

Bởi Dung Ngọc không được phụ thân yêu thích, nên từ khi Dương thị qua đời, y đã không đi tới phòng ăn chung nữa, đỡ cho nhìn thấy hình ảnh tương thân tương ái phụ từ tử hiếu của hai cha con kia mà bực bội trong lòng. Trong Bích Ảnh Tạ có riêng một phòng bếp nhỏ, phụ trách việc ăn uống của Dung Ngọc.

Đồ ăn phong phú được bọn hạ nhân lần lượt bưng vào, sau đó họ lại nối đuôi rời đi.

Cùng lúc đó một người toàn thân dính tuyết cũng bị ném vào, hắn như bùn nhão ngã sõng soài trên đất không rõ sống chết.

Dung Ngọc cúi đầu ăn thức ăn Mặc Thư gắp vào bát cho y, ngay cả một cái liếc mắt chủ tớ hai người cũng không bố thí cho Sở Đàn, coi hắn như không khí.

Trong phòng yên ắng tới dọa người, chỉ có tiếng gió bắc gào thét bên ngoài cũng với tiếng va chạm của bát đũa thay phiên vang lên.

Không biết qua bao lâu, cái người nằm co quắp trên đất kia phát ra một tiếng hít thở nhè nhẹ, tiếp đó hắn như thi thể sống lại mà chống tay xuống dùng sức bò dậy. Thế nhưng, tựa hồ do không đủ thể lực mà hắn chỉ có thể nửa quỳ nửa bò.

Trong phòng ấm áp, thân thể lạnh cóng của hắn dần khôi phục độ ấm, gương mặt trắng xanh có chút hồng hào.

Cơm ăn được một nửa, ngoài cửa có gã sai vặt chạy vội vào báo lão gia tới.

Còn chưa đợi gã sai vặt nói hết câu, gã ta đã bị người đẩy sang một bên, từ sau lưng để lộ ra một nam tử trung niên thân hình cao lớn đi tới, nước da ông trắng trẻo, trên cằm để râu, nhìn qua có thể lờ mờ nhận ra tuổi trẻ ắt hẳn là một mỹ nam tử. Ông mặc một thân quan phục đỏ thẫm, đầy người là tuyết, giống như có chuyện gấp mà chạy vội tới đây.

Nét mặt Dung Ngọc chẳng hề thay đổi, y tiếp tục ăn cơm.

Dung Tu Viễn nhìn dáng vẻ coi ông như không khí của y thì càng thêm tức giận, đập mạnh xuống bàn một cái cả giận nói: "Ngươi còn có chút quy củ nào không? Ngươi đối xử với phụ thân ngươi như thế đấy à?"

"Phụ thân có chuyện gì mà vội vã thế? Tuyết rơi đường trơn, vạn nhất trượt ngã thì phải làm sao?"

Dung Ngọc mở miệng, trong mắt không hề gợn sóng: "Mặc Thư, mau châm trà nóng cho lão gia."

Lúc này Mặc Thư mới rót trà cho Dung Tu Viễn.

Dung Tu Viễn liếc mắt nhìn qua Sở Đàn cả người toàn thương tích thì như chạm phải đồ vật gì dơ bẩn lắm nhanh chóng rời mắt đi.

Ông lạnh lùng cảnh cáo: "Trà của ngươi ta uống không nổi, ta chỉ đến để nói với ngươi một câu, ngày thường ngươi ở trong viện của mình dằn vặt thế nào thì tùy ngươi, nhưng ở trước mặt người ngoài thì ngươi thu lại chút cho ta! Miễn cho truyền ra danh tiếng la sát lòng dạ ác độc."

Dung Ngọc chậm rãi đưa một con tôm nõn vào miệng sau đó cầm khăn lau miệng: "Vậy thì để phụ thân thất vọng rồi, nhờ phúc của Bạch phu nhân mà ta đâu còn thanh danh gì trong kinh thành này nữa."

Dung Tu Viễn nổi giận, dựng râu trừng mắt: "Nói hươu nói vượn! Tự ngươi làm những chuyện xấu xa kia, xem mạng người như cỏ rác cho nên mới mang tới cái thanh danh tâm địa ác độc, liên quan gì tới mẫu thân ngươi."

Dung Ngọc dơ lên một ngón trỏ lắc lư qua lại: "Phụ thân nói sai rồi, tất nhiên là không liên quan tới mẫu thân ta, người ta nói Bạch phu nhân mà."

"Ngươi đừng bắt câu bẻ chữ! Mẹ đẻ ngươi đã qua đời, Bạch thị giờ là mẫu thân của ngươi."

Dung Ngọc cong môi lộ ra một nụ cười châm biếm: "Phụ thân nhất quyết phải thảo luận chuyện đích thứ ở đây với ta sao?"

Da mặt Dung Tu Viên co rúm: "Tóm lại, ta tới cảnh cáo ngươi, bản thân ngươi không cần thanh danh ta không quan tâm, nhưng chớ có ném thể diện của Dung gia ta."
Dứt lới, Dung Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi.

Dung Ngọc nhìn chằm chằm vào chỗ nước đọng trên bàn mà ngẩn người, vũng nước do chỗ tuyết đọng trên ống tay áo Dung Tu Viên tan ra mà thành. Mặc Thư thấy thế bèn cầm khăn định lau đi.

Dung Ngọc lại nâng tay gạt bỏ hết mọi thứ trên bàn xuống dưới đất.

Tiếng loảng xoảng vang lên liên tục, bát đĩa rơi vỡ đầy đất.

Dung Ngọc thấy còn chưa hết giận, sắc mặt y tối đen, ánh mắt tàn nhẫn dùng sức mà lật ngược cái bàn, mọi thứ có thể với được đều bị y đập hết, trong phòng trở thành một đống rối loạn.

Chờ y phát tiết xong, Mặc Thư mới bình tĩnh cho người vào dọn dẹp chiến trường. Mỗi lần Dung Tu Viễn tới Bích Ảnh Tạ dạy dỗ công tử thì sau khi lão gia đi công tử đều phát giận, hắn tập mãi thành thói quen.

Mặc Thư ôm Dung Ngọc lên giường, nhẹ nhàng vỗ lồng ngực phập phồng của y khuyên nhủ: "Công tử đừng để ý lão gia, khiến bản thân mình tức giận ngược lại không tốt."

Dung Ngọc nửa nhắm mắt, cảm giác bực bội chiếm giữ trong lồng ngực y.

Y biết rõ bệnh của y không vì xuyên qua mà tốt lên, y vẫn là một kẻ điên không cách nào khống chế tâm tình như cũ.

Dung Ngọc nằm rất lâu sau đó mới mở ra đôi mắt màu nâu.

Y ngồi dựa nửa người, ánh mắt lướt qua bàn trang điểm bên cạnh, ngón tay thon dài chọn lựa một lúc, cuối cùng y cầm lấy một thanh dao găm khảm đầy bảo thạch, vuốt ve đùa nghịch.

Than củi trong chậu đã đổi một lần, chảy đỏ phát ra tiếng lách tách vang vọng.

Lúc này Dung Ngọc mới như nhớ ra trong phòng còn có người khác, y như ban phát phần thưởng mà chuyển ánh mắt tới trên người Sở Đàn.

"Ngươi tới đây."

Y phục trên người Sở Đàn đã bị tuyết tan ra làm cho ướt sũng, mỗi một bước của hắn đều để lại một dấu chân ướt đẫm trên sàn. Dáng vẻ hắn chật vật vô cùng, nhưng sống lưng Sở Đàn vẫn thẳng tắp cho dù máu thịt lẫn lộn, da tróc thịt bong thì cũng không thể ép xuống ngạo khí trên người hắn.

Dung Ngọc nhấp môi: "Đúng là một tên xương cứng."

Sở Đàn quỳ gối dưới chân y.

Ngón tay Dung Ngọc vuốt qua viên hồng ngọc trên chuôi dao găm, y từ tốn nói: "Ngươi đã biết tội chưa?"

Đôi môi Sở Hàn khô khốc, thanh âm của hắn cũng khàn khàn như có cát sỏi bên trong: "Không biết."

"Bị đánh như vậy rồi còn chưa nhớ rõ à?" Giọng điệu Dung Ngọc bình thản, trong con ngươi màu nâu lộ ra một tia thích thú: "Nếu ta lại quất ngươi thêm vài roi, ngươi có nhận tội không?"

Sở Đàn vẫn lặp lại hai chữ: "Không nhận."

Dung Ngọc cười rõ lên. Y vừa uống rượu, sắc mặt vẫn mang vẻ bệnh tật trắng bệch, ánh mắt lại như hồ ly ẩm ướt câu nhân, bờ môi đỏ thẫm căng mọng. Gương mặt mỹ lệ tươi đẹp tới mức yêu dị này lại phát ra lời nói giống như ác ma khiến người sởn gai ốc.

"Xem ra xương cốt ngươi còn rất cứng rắn đây." Dung Ngọc tháo vỏ dao găm ra, y dùng mũi dao nhấc cằm Sở Đàn ép hắn ngẩng mặt lên.

Mũi dao lạnh băng sắc bén phản chiếu ánh sáng hắt lên gò má phiếm hồng của Sở Đàn, đó là dấu hiệu sắp sinh bệnh do nhiệt độ thay đổi đột ngột.

Dung Ngọc nghiêng đầu quan sát Sở Đàn: "Để ta đoán thử xem, lý do khiến ngươi thà bị ta đánh chết cũng muốn ở lại trong viện của ta là gì đây? Quyền lợi? Ta không có. Tiền? Mặc dù nhị ca nghèo hơn ta nhưng cũng đủ cho ngươi sống cả đời không lo."

"Nếu vậy thì chỉ còn... đồ vật mẫu thân để lại cho ta."

Sở Đàn lù lù bất động, giống như một pho tượng không biết nói chuyện, từ trên mặt hắn không nhìn ra chút manh môi nào.

Dung Ngọc không đếm xỉa tới mà vung cổ tay, mũi dao lướt qua mặt Sở Đàn, chỉ cần lệch một tấc là có thể cắt vào da thịt.

Y ghé sát về phía Sở Đàn để nói chuyện, hơi thở nhiễm mùi rượu phả lên mặt Sở Đàn, uể oải nói: “Ngươi nói hồng ngọc này đỏ hơn hay là máu ngươi đỏ hơn?"

Sở Đàn vẫn bất động, cho dù mũi dao lạnh lẽo đã kề sát cổ họng hắn, thậm chí còn cắt ra một vệt máu nhỏ, mí mắt hắn cũng chưa từng chớp một cái.

Ý cười trên khóe môi Dung Ngọc càng sâu, đôi mắt đào hoa cong thành hình trăng non, men rượu khiến đại não y hơi say, nước mắt óng ánh treo ở đuôi mắt như là kim cương điểm xuyến.

Thật quá thú vị, không ngờ được trên thế giới này còn có một người cũng không sợ chế giống y.

Mà cũng đúng thôi, Sở Đàn không sợ chết bởi trong lòng hắn có chấp niệm. Còn y không muốn sống bởi trong lòng không có gì lưu luyến.

Dung Ngọc dừng cười, y ném dao găm xuống đất phát ra một tiếng "keng" thật lớn.

Y từ trên cao nhìn xuống Sở Đàn, bình tĩnh mở miệng: "Nhặt lên."

Sở Đàn nhặt dao găm lên, nâng bằng hai tay đưa đến trước mặt Dung Ngọc.

Dung Ngọc không có biểu cảm gì ra lệnh: "Giết ta."

Tay Sở Đàn run lên, cuối cùng hắn cũng nâng lên đôi tròng mắt đen nhánh nhìn về Dung Ngọc.

Mặc Thư quỳ bịch một cái xuống đất kinh hoảng nói: "Công tử, người nói gì thế?"
Dung Ngọc: "Đi ra ngoài!"

Mặc Thư không nghe, ánh mắt đỏ bừng: "Công tử!"

Giọng nói Dung Ngọc lạnh băng: "Ta bảo ngươi ra ngoài."

Mặc Thư mím môi, trừng mắt nhìn Sở Đàn tựa như cảnh cáo, cuối cùng không cam lòng mà bước ra.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Dung Ngọc và Sở Đàn.

Bên ngoài gió bắc lại gào rít, trong phòng tiếng than cháy lách tách.

Dung Ngọc lại mở miệng lần nữa: "Giết ta."

Sở Đàn cúi đầu: "Không dám."

"Trên đời này còn có chuyện ngươi không dám làm sao?" Dung Ngọc cười khẽ: "Buổi chiều, ta làm nhục ngươi, đánh ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy, ngươi không muốn báo thù sao?"

"Không dám."

"Không dám hay là không muốn?" Giọng nói Dung Ngọc rất dịu dàng, y ghé sát lại Sở Đàn, bàn tay di chuyển trên gương mặt tuấn mỹ của hắn, đồng thời cũng để lộ ra cần cổ trắng nõn của bản thân.
Hai người gần sát nhau, tư thế này tựa như một đôi uyên ương quấn quýt, chẳng qua một người thì áo gấm cao quý, một người thì tả tơi thảm hại.

Đôi môi đỏ thẫm của Dung Ngọc dán vào lỗ tai Sở Đàn, tiếng nói y nhẹ nhàng chậm chạp, hơi thở nóng bỏng mang theo men rượu, vài sợi tóc rủ xuống cần cổ Sở Đàn tỏa ra hương hoa ngào ngạt trộn lẫn mùi thuốc đông y nhàn nhạt, tựa như ngọt lịm nhưng sâu trong đó lại che giấu đắng cay.

Y như ác ma mê hoặc lòng người: "Đồ vật mẫu thân để lại cho ta đều ở dưới tủ gương, khế đất, cửa hàng, ngân phiếu... Chỉ cần ngươi giết ta là có thể lấy được thứ mình muốn."

Đầu ngón tay thon dài của Dung Ngọc vuốt qua cổ Sở Đàn dính lấy vết máu tươi kéo thẳng xuống trước ngực rồi rơi xuống mu bàn tay hắn.

Y cầm lấy bàn tay đang nâng dao găm của Sở Đàn chậm rãi dơ lên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nào đâm rách cổ họng ta, đâm thủng trái tim ta. Chỉ cần một nhát là ngươi có thể báo thù rửa hận đi hoàn thành chuyện ngươi muốn làm."
Lời nói của Dung Ngọc có ý mê hoặc cực cao, tựa như chỉ đường dẫn lối.

Lông mi Sở Đàn run lên, đồng tử lạnh nhạt từ đầu đến giờ cuối cùng xuất hiện rung động nhè nhẹ. Hai mắt hắn nhìn về thiếu niên dùng tư thế mập mờ ghé vào trong ngực mình, sâu trong đồng tử chỉ toàn ý muốn tìm tòi nghiên cứu.

Sở Đàn hơi nâng eo, tay dùng lực chống mũi dao ở trước ngực Dung Ngọc.

Dung Ngọc cong môi, chậm rãi nhắm mắt lại.

Đau đớn trong dự liệu của y không đến, trong tay Dung Ngọc lại có thêm một thanh dao găm lạnh buốt.

Sở Đàn trả lại dao găm cho Dung Ngọc lùi về sau hai bước, hắn kính cẩn cúi thấp đầu, lặp lại câu nói mà lỗ tai y đã nghe tới mức chai sạn: "Sở Đàn không dám."

Sau nửa ngày im lặng, tiếng cười nhẹ lanh lảnh như ngọc tràn ra từ giữa môi răng Dung Ngọc, tiếng cười càng ngày càng lớn. Dung Ngọc nhếch miếng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp vì cười mà chảy cả nước mắt.

"Ha ha ha, thú vị, quá thú vị rồi!"

Y vỗ tay cười to, hai gò má như trái đào dần dần đỏ ửng. Bỗng nhiên y bắt đầu ho khan, phảng phất như đóa hoa bỉ ngạn nở rộ tới cùng cực, nhưng ngay sau một giây lại lụi tàn tan biến vì cạn kiệt sức sống.

Mặc Thư đang chờ ngoài cửa nghe được động tĩnh vội vàng chạy vào: "Công tử?"

Dung Ngọc đưa tay lau nước mắt, máu tươi trên đầu ngón tay để lại một vệt đỏ ở đuôi mắt, nổi bật trên làn da trắng bệch bệnh trạng của y.

Qua một lúc, y khôi phục lại bộ dạng hờ hững lúc trước lười biếng dựa vào giường, mắt khép hờ như muốn ngủ.

"Tìm thầy lang tới xem bệnh cho hắn, hết bệnh thì giữ lại trong viện làm con chó giữ nhà."

Dung Ngọc tựa người vào thành giường xem sổ sách, tới cửa giai đoạn cuối năm, rất nhiều điền trang, cửa hàng dưới quyền y đều gửi sổ sách tới cho y kiểm kê.
Trong nháy mắt một tháng đã qua

Bên ngoài hạ nhân tấp nập trang trí sân viện, treo đèn lồng, dán câu đối chuẩn bị giao thừa.

Dung Ngọc tựa vào thành giường xem sổ sách, cuối năm, rất nhiều điền trang, cửa hàng dưới quyền y đều gửi sổ sách tới cho y kiểm kê.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp