Dung Ngọc mơ một giấc mơ, y mơ thấy kiếp trước.
Y là thiên tài trong miệng mọi người, 13 tuổi được đại học khoa học và công nghệ đặc cách mời vào học. Tưởng chừng như cả đời y sẽ một bước lên mây tiền đồ rộng mở.
Tiếc rằng năm mười năm tuổi, một vụ tai nạn xe cộ đã cướp mất hai chân y.
Tất cả khát vọng lý tưởng của y, tham vọng nghiên cứu khoa học của y tan thành mây khói trong vòng một đêm.
Y nằm trong phòng bệnh bốn phía trắng toát tròn một năm thì thân thể tàn tật mới miễn cưỡng phục hồi lại. Bạn học thầy cô có tới thăm nhưng y không muốn gặp.
Tính cách y trở lên u ám tự kỷ, không muốn trao đổi tiếp xúc với người ngoài, thứ duy nhất có thể làm bạn với y chỉ còn sách vở.
Tuy rằng hai chân tàn tật nhưng đại não y vẫn nguyên vẹn. Y như biến thành bọt biển điên cuồng hấp thu kiến thức, từ thiên văn địa lý, ngôn ngữ lịch sử, cho tới sinh vật, hóa học, y học... Tất cả mọi thứ y học rất nhanh nhưng lại không thể thực hành.
Tâm tình dồn nén trong lòng lại không thể phát tiết, lúc thì y điên cuồng, lúc thì y suy sụp, lúc thì y uất ức, thậm chí có lúc trong đầu y còn xuất hiện cả suy nghĩ muốn tự sát.
Năm thứ ba sau tai nạn xe cộ, bác sĩ nói y mắc phải chứng rối loạn lưỡng cực.
Mọi thứ trong phòng bệnh đều được bọc trong tấm xốp ngừa va đập, không để lộ ra bất cứ góc cạnh sắc nhọn nào. Thỉnh thoảng y còn bị trói tay trói chân trên giường, tựa như một bệnh nhân tâm thần.
Tới lúc này ngay cả việc duy nhất là đọc sách y cũng không được phép, bởi vì trang giấy có khả năng cắt rách da y.
Y phải rời xa tất cả mọi nguy hiểm tiềm ẩn.
Bác sĩ chiếu phim cho y xem, y chỉ có thể dựa vào đây mà giải buồn.
Nhưng phần lớn thời gian y chỉ nằm trên giường ngẩn người, bốn phía là vách tường trắng bệch, trên bàn là một lọ đựng những viên thuốc màu trắng.
Y cảm thấy bản thân là một con cá chìm giữa một đại dương màu trắng, ở dưới đáy biển sâu không thấy ánh mặt trời.
Y kéo dài hơi tàn mà sống, không tìm nổi bất cứ ý nghĩa nào của cuộc sống.
Năm sinh nhật hai mốt tuổi, bác sĩ mang đến một chiếc bánh sinh nhật, y bẻ gãy chiếc thìa bằng nhựa chấm dứt sự chẳng chút thú vị của bản thân.
Mộng tỉnh, toàn thân Dung Ngọc đổ mồ hôi.
Mặc Thư kịp thời chạy tới nâng Dung Ngọc dậy, giúp y lau mồ hôi:
"Cả người toàn là mồ hôi, công tử có muốn tắm rửa qua không?"
Dung Ngọc mệt mỏi gật đầu.
Trong phòng có địa long và chậu than sưởi ấm, trong chăn còn có thêm ấm sưởi, thế nên cho dù bên ngoài băng tuyết đầy trời thì trong phòng ngủ Dung Ngọc vẫn nóng hơn cả mùa hè. Trên người y đầy mồ hôi dấp dính.
Mặc Thư đi ra ngoài gọi người bưng nước, hắn ôm Dung Ngọc ngồi lên xe lăn đẩy tới phòng tắm.
Viện tử của Dung Ngọc gọi là Bích Ảnh Tạ. Trong Dung phủ to lớn như vậy, ngoại trừ viện tử của Dung Tu Viễn thì viện tử của Dung Ngọc là rộng lớn nhất. Tuy nhiên, đồ vật bên trong viện tử của y lại xa hoa hơn trong viện tử của Dung Tu Viễn gấp nhiều lần.
Dương thị chỉ có một đứa con là Dung Ngọc, từ nhỏ thân thể Dung Ngọc đã ốm yếu. Bà biết rõ Dung Tu Viễn không yêu bà, người ông yêu là Bạch thị kia, ngay cả Ngọc Nhi cũng không được phụ thân sủng ái bằng đứa trẻ do Bạch thị sinh ra. Thế nên bà càng thêm thương sót con mình, hễ có gì tốt cũng đều đưa tới hết tiểu viện của nhi tử.
Từ vàng bạc đá quý, đồ cổ, tranh chữ, đến những thứ đồ ngoại nhập cổ quái kỳ lạ được nhà ngoại gửi tới cũng đưa hết vào Bích Ảnh Tạ, khiến cho Bích Ảnh Tạ vô cùng lộng lẫy, xa hoa.
Sau khi Dương thị chết, của hồi môn của bà do vú bà xử lý, chuyển hết về tay Dung Ngọc. Hai chân y tàn phế, vừa tự ti lại tự ngạo, thế nên càng thêm xa hoa lãng phí.
Ví dụ như phòng tắm này, dưới sàn có địa long sưởi ấm nóng hôi hổi. Trong phòng có một bể nước nóng hình tròn thật lớn xây từ đá cẩm thạch, bốn phía khảm vàng nạm ngọc trang trí xa hoa. Bên dưới đáy bể nối thẳng với nồi hơi ở gian ngoài, khí nóng được truyền vào liên tục khiến cho nước bên trong bể luôn duy trì một độ ấm thích hợp.
Bên cạnh bể còn có hoa quả tươi được chuẩn bị sẵn. Cả gian phòng quấn đầy hơi nước mờ ảo như tiên cảnh.
Các cửa sổ đều có rèm vải dày che kín, gió lạnh bên ngoài không thổi lọt vào, Dung Ngọc quay đầu muốn nhìn sắc trời bên ngoài cũng không thấy được.
Mặc Thư hiểu ngầm, vừa rải cánh hoa và dược liệu vào bể vừa nói: “Công tử, giờ mùi canh ba rồi.
"Hắn còn quỳ ngoài kia." Mặc Thư nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo Dung Ngọc: "Tên Sở Đàn này mệnh cũng cứng thật, ngất rồi lại tỉnh, mặt bị đông cứng tới trắng bệnh vẫn còn chưa chết."
Dung Ngọc cười nhạt, đương nhiên mệnh cứng rồi, hắn chính là con cưng của vận mệnh trong sách, nếu Vệ Kinh Đàn mà chết, đoán chừng thế giới này cũng sụp đổ theo.
Mặc Thư gỡ xuống trâm ngọc trên đỉnh đầu Dung Ngọc, tóc dài như mực rủ xuống như thác nước.
"Chẳng qua nói tới cũng kỳ quái, nhị công tử muốn cứu mạng hắn, sao hắn lại không đi? Nếu như đổi bừa một tên nô tài khác trong nội viện chỉ sợ sớm vui vẻ chạy theo."
Toàn bộ trên dưới Dung phủ, người nào không biết nhị công tử mới là nhi tử ở đầu quả tim của lão gia, việc vặt trong nội viện nhị công tử cũng trở thành việc vặt đẹp đẽ nhất, bao nhiêu nô bộc tranh phá đầu để được vào Triêu Huy Đường của nhị công tử đây.
Về phần Bích Ảnh Tạ của tam công tử thì quả thực là địa ngục nhân gian. Một lời trái ý tam công tử lập tức đánh giết hạ nhân, trong viện thỉnh thoảng truyền ra tiếng gào khóc thảm thiết, cứ cách vài ngày lại có thi thể bị tra tấn đến chết được khiêng ra.
Cho nên mới nói, quyết định của Sở Đàn hôm nay không chỉ khiến Dung Nguyệt khó hiểu, thậm chí còn khiến tất cả những người có mặt ở đấy thầm mắng hắn là kẻ ngu.
Dung Ngọc vuốt đuôi tóc, cỗ thân thể này không hổ là được dùng vàng ngọc nuôi nấng, ngay cả mái tóc cũng mềm mượt nhẵn mịn như tơ lụa thượng hạng.
"Đổi lại là ngươi thì sẽ chạy theo sao?"
"Tất nhiên không rồi." Mặc Thư lập tức phản bác: "Ta lớn lên cùng công tử từ nhỏ, tình cảm sâu đậm, người ngoài sao có thể sánh được. Lòng trung thành của ta với công tử có trời đất chứng giám."
Dung Ngọc phì cười một tiếng cũng không nói gì. Mẫu thân của Mặc Thư vốn là vú bà của nguyên chủ, Dương thị đối đãi với hạn nhân rộng lượng, cho phép bà vú dẫn theo nhi tử vào trong phủ cùng chăm sóc. Có thể nói y và Mặc Thư uống chung một bầu sữa mà lớn lên.
Mặc Thư ôm y lên thả vào trong hồ, hơi nước thấm ướt làn da, men theo lỗ chân lông chảy xuống tứ chi. Dung Ngọc thoải mái tựa vào thành bể, thở sâu một hơi rồi mới trả lời vấn đề lúc trước của Mặc Thư: “Hắn ta không đi bởi trong lòng có tính toán khác”.
“ý của công tử là hắn có ý xấu?" Sắc mặt Mặc Thư thay đổi: "Công tử có muốn ta cho người đi điều tra không?"
"Không cần." Dung Ngọc cầm lấy chén rượu trên bàn bên cạnh đưa tới chóp mũi hít hà một hơi rồi nhấp một ngụm: "Kệ hắn đi."
Chuyện nhân vật chính muốn làm sao có thể dễ dàng để pháo hôi bọn hắn tra được chứ.
Mặc Thư vẫn lo lắng: "Vạn nhất hắn ta gây họa khiến công tử bị thương thì phải làm sao?"
Dung Ngọc cười nhẹ, làm y bị thương à... nếu có thể giết y luôn vậy thì y còn phải cảm ơn Sở Đàn nữa.
Tự nhiên y xuyên không tới một nơi lạ lẫm, biết được Vệ Kinh Đàn bị y đánh mông là nhân vật chính trong sách, lại biết trước được kết cục tương lai thê thảm của bản thân nhưng y chưa từng sợ hãi kinh hoàng. Y không những không ân cần nịnh nọt nhân vật chính mà ngược lại ra tay càng thêm điên cuồng ác độc hơn so với nguyên chủ.
Nguyên nhân cơ bản nhất là bởi y không sợ chết.
Dung Ngọc vớt lấy một cánh hoa dùng sức vò nát. Chất lỏng đỏ tươi dọc theo đầu ngón tay tí tách rơi xuống nước tỏa ra thành một đốm hồng rồi nhanh chóng biến mất.
Y không muốn sống.
Dung Ngọc dựa vào thành bể nhắm mắt dưỡng thần. Mặc Thư ở bên cạnh vừa chà lưng vừa nói chuyện với y, bộ dáng ổn trọng câm như hến hắn ngụy trang trước mặt người ngoài bay mất sạch sẽ, hiển nhiên hắn là một người nói nhiều.
Dung Ngọc không cắt ngang, dù sao kiếp trước y chỉ có một mình, không có ai nói chuyện cùng y, bây giờ lại có người lầu bầu bên tai cảm giác cũng không tệ.
"Công tử, hồi chiều ngươi không cho Lục Ngạc đứng dậy, nàng quỳ ở đấy được chừng nửa canh giờ đã té xỉu. Ta sai người đưa nàng về phòng rồi."
Nước ấm khiến Dung Ngọc vô cùng thoải mái, lỗ chân lông toàn thân mở rộng. Y lười biếng mà ừ một tiếng từ trong lỗ mũi coi như đáp lại.
"Theo ta thấy công tử quá nuông chiều Lục Ngạc rồi, nàng ta sắp coi bản thân thành chủ nhân của viện tử này." Trong giọng nói Mặc Thư có phần bất mãn. Lục Ngạc mới vào phủ hai năm thế mà cũng dám sai bảo hắn, tất cả do công tử dung túng nàng quá mức.
Trước kia hắn còn tưởng công tử thích Lục Ngạc nhưng hôm nay thấy được ánh mắt và hành động của công tử thì mới biết công tử chỉ coi Lục Ngạc như món đồ chơi nhỏ đùa giỡn, nào có nửa phần thương tiếc.
"Bây giờ thì tốt rồi, nàng bị công tử trừng phạt trước mặt nhiều người trong viện như vậy, xem sau này nàng còn mặt mũi kiêu ngạo hay không!"
Dung Ngọc híp mắt suy nghĩ, uống tiếp một ngụm rượu trái cây. Kỹ thuật cất rượu của cổ đại không tốt bằng hiện đại, độ cồn trong rượu rất thấp, uống vào chỉ như nước ngọt. Nhưng cho dù là nước ngọt thì đời trước Dung Ngọc cũng không được chạm tới.
Rượu trái cây có vị chua của mơ, khi vào miệng thì có mùi thơm của bã rượu, hậu vị lại ngọt, uống vào dễ nghiện.
Một ly nối tiếp một ly, y uống liên tục chẳng buồn nói chuyện.
Mặc Thư lải nhải bên cạnh, mát xa bả vai cho Dung Ngọc. Sau đó hắn cũng cởi quần áo bước xuống nước xoa bóp hai chân cho y.
Chân của Dung Ngọc bị sơn phỉ chém một đao ngang gối khiến cho xương bánh chè vỡ vụn, từ phần đầu gối đổ xuống không hề có cảm giác. Nếu như không phải thường xuyên xoa bóp thì cẳng chân đã sớm co quắp teo nhỏ.
Nhưng cho dù có Mặc Thư mỗi ngày đấm bóp thì chân y vẫn trắng bệch hơn người thường rất nhiều, phần bắp chân chỉ to bằng tổ tay nam tử trưởng thành, tựa hồ khẽ bẻ là gãy.
Mặc Thư nâng hai chân Dung Ngọc để lên đầu gối, ngón tay hắn tìm được huyệt vị quen thuộc bắt đầu mát xa. Cho dù ngày nào cũng mát xa cho công tử, hắn vẫn cảm thấy yêu thích không nỡ buông tay.
Dung Ngọc có chút thiu thiu, nhưng chưa đợi y kịp ngủ thìn chợt cảm thấy một bàn tay mò lên trên bắp đùi. Bắp đùi của y vẫn còn cảm giác, hơn nữa còn rất mẫn cảm.
Dung Ngọc mở bừng mắt, xuyên qua hơi nước mờ ảo nhìn thẳng vào gương mặt thanh tú của Mặc Thư.
"Công tử, hôm nay có cần mát xa nơi này không?"
Dung Ngọc im lặng nhìn Mặc Thư, ánh mắt y có chút trống rỗng như đang suy nghĩ điều gì.
Tới tận khi Mặc Thư cho rằng y đồng ý, đã vươn tay vào giữa hai chân y, Dung Ngọc mới ho nhẹ một tiếng, thản nhiên nói: "Không cần, ngươi lui xuống trước đi."
"Vâng."
Mặc Thư lập tức thu tay về, mang theo đôi tai đỏ bừng đứng dậy mặc quần áo tử tế bước ra ngoài.
Sau khi Mặc Thư rời đi, trong phòng tắm to lớn chỉ còn lại mình Dung Ngọc, thỉnh thoảng có tiếng nước nhỏ giọt vang lên.
Dung Ngọc vươn tay vào trong nước thăm dò nơi giữa hai chân. Quả nhiên ở dưới côn thịt mềm oặt, y sờ thấy một khe thịt mềm mại nho nhỏ vừa lạ lẫm lại quen thuộc.
Sâu trong đồng tử màu nâu của y hiện lên một chút mờ mịt không biết làm sao, đây là... âm đạo?