Vừa mới vào
phòng, đã nhìn thấy Búp Bê đang ngồi xếp bằng trên giường, trên người là một bộ
đồ mùa thu.
Có lẽ Búp Bê đã
sớm nghe thấy tiếng nói chuyện của Lục Tân ở ngoài cửa, cho nên cứ nhìn chằm chằm
vào cửa đợi hắn tới.
Thỉnh thoảng,
bên cạnh cô xuất hiện những xiềng xích màu trắng được tạo ra từ sức mạnh tinh
thần, đang nhẹ nhàng lắc lư ở trong phòng.
Có sợi đang giúp
cô lấy điều khiến TV.
Có sợi đang cuốn
mấy quả táo trên bàn tới cạnh chăn.
Có sợi thì đang
đung đưa sau lưng để gãi ngứa.
Nhìn thoáng qua,
Búp Bê có chút giống với một con nhện xinh đẹp đang ngồi xổm trên giường.
Có thể điều khiển
xiềng xích như vậy nữa à?
Dù vừa mới gặp tối
qua, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Lục Tân vẫn cảm thấy có chút thú vị.
Tiểu đội bảo mẫu
ở bên cạnh khẩn trương đi theo, thấy thế thì vội nhỏ giọng giải thích:
"Đây là
phương án rèn luyện mà giáo sư Trần và các vị nhân viên nghiên cứu định ra sau
khi thảo luận. Họ đề nghị Búp Bê nên sử dụng loại năng lực này nhiều hơn, nhưng
nếu có chỗ nào không thoải mái thì lập tức ngừng lại ngay. Làm thế vừa có thể
tìm hiểu xem loại sức mạnh này có đem lại áp lực gì cho Búp Bê, vừa có thể
nhanh chóng phát hiện tai họa ngầm nếu có..."
"Chỉ là xem
tình hình trước mắt, Búp Bê cũng không có biểu hiện khó chịu gì"
"Để cô ấy
làm quen nhiều hơn cũng là một chuyện tốt"
Mẹ mỉm cười mở
miệng, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề:
"Chỉ là nếu
nuôi thành thói thì chẳng phải cô ấy sẽ càng lúc càng lười biếng?"
"Lười biếng?"
Lục Tân và tiểu
đội bảo mẫu đang khẩn trương đều ngơ ngác một lúc, sau đó bừng tỉnh đại ngộ.
Vốn dĩ, ngoại trừ
phòng của mình ra thì Búp Bê không thích đi những nơi khách.
Đương nhiên, gần
đây số lần mà cô ấy tới thành phố vệ tinh số 2 tương đối nhiều.
Nhưng hiện tại
có thêm xiềng xích, vậy thì khi ở trong phòng, cô ấy không cần nhúc nhích cũng
có thể lấy được tất cả những thứ mình muốn.
Sẽ không biến
thành một viên thịt cầu giống như nữ cảnh sát ở thành phố vệ tinh số 2 chứ?
"Cũng không
tệ lắm...
Mẹ đến gần Búp
Bê, nhéo nhéo mặt cô, sau đó là vuốt nhẹ đầu, khiến Búp Bê thoải mái đến mức
khò khè vài tiếng. Bà yên lòng, quay đầu nhìn Lục Tân:
"Sức mạnh bản
nguyên của người điều khiển quả thật có cấp độ cao hơn đại đa số dị biến giả, nếu
dị biến giả bình thường có được sức mạnh này, thì tinh thần nhất định sẽ có dấu
hiệu sụp để"
"Loại trạng
thái này giống với áp lực sinh hoạt đáng sợ mà ngươi phải gánh lấy khi trước"
Nói xong, bà cười
cười, sau đó quay đầu nhìn Búp Bê, hài lòng gật đầu:
"Chẳng qua
cô gái nhỏ này đúng là không tệ. Năng lực gọi là 'hệ công chúa' của cô vốn là
năng lực của tổ điều khiển. Mặt khác, cho dù cô gái này có hơi... ngốc, nhưng nội
tâm lại vô cùng sạch sẽ, không có tạp niệm như người bình thường. Điều này ngược
lại giúp cô tăng khả năng chịu đựng với các loại sức mạnh cấp cao."
"Lúc trước,
việc cô ấy có thể mượn được sức mạnh tinh thần của người khác, có lẽ là vì mức
độ tiếp nhận sức mạnh tinh thần của cô ấy tương đối cao."
Lục Tân nghe vậy,
cũng chỉ có thể gật đầu theo.
Ngày trước, khi
ra tay với Giáo hội Khoa học và Công nghệ ở trấn nhỏ Khai Tâm thì hắn cũng đã từng
nhìn thấy mức độ chịu đựng sức mạnh tinh thần của cô.
Cấp độ lúc đó quả
thật đã đạt tới mức độ kinh khủng, nếu đổi thành một dị biến giả bình thường
khác thì cấp độ và năng lượng nhận được có lẽ còn chưa tới một phần ba. Và điều
đáng nói là, lúc đó Búp Bê vẫn còn chưa làm quen hết năng lực của mình.
Sau này, khi cô ấy
học xong cách khống chế hoàn toàn năng lực của mình thì sức chịu đựng nhất định
sẽ tăng lên theo diện rộng.
"Phải bảo
trì sự đơn thuần của ngươi đó..."
Mẹ khẽ thở dài,
sau đó nhìn Búp Bê cười:
"Thật dễ
nuôi, phải ngoan đó."
Bà vừa nói, vừa
hôn nhẹ lên trán Búp Bê một cái.
Búp Bê ngẩn ngơ
một thoáng mới phản ứng lại, cô nhìn sang bà, nở một nụ cười ngọt ngào vui vẻ.
Lục Tân đứng ở một
bên nhìn cảnh cả hai nhìn nhau cười, đột nhiên cảm thấy rất xúc động.
"Shtt...
Nhưng cảnh này,
khi rơi vào mắt của tiểu đội bảo mẫu và Hàn Băng lại khiến cho họ tròn mắt kinh
hãi.
Ngoại trừ việc
giảng bài lần trước, khi đó Lục Tân liên tục nhấn mạnh rằng 'Lục nữ sĩ sẽ đến
giảng dạy, đồng thời biến hóa vô cùng rõ ràng thì bình thường họ đều không thể
phân biệt rõ ràng trạng thái của Lục Tân. Dưới thị giác của họ, chỉ nhìn thấy
sau khi Lục Tân răn dạy giáo sư Trần Lập Thanh xong thì đi tới chỗ của Búp Bê,
vừa kiểm tra cẩn thận vừa lầm bầm lầu bầu nói gì mà trạng thái của Búp Bê rất tốt
vâng vâng.
Nhưng điều quan
trọng nhất là, sau khi kiểm tra xong, Lục Tân lại hôn Búp Bê!
Hôn Búp Bê!
Quan hệ của họ
đã thân mật tới mức này rồi sao?
Rốt cuộc vào đêm
qua, trong khoảng thời gian mình đuổi không kịp đó đến cùng đã có chuyện gì xảy
ra? ?
Tiểu đội bảo mẫu
thì vừa kinh ngạc vừa khẩn trương, còn Hàn Băng thì sau khi mở to mắt thì lại
im lặng cúi đầu.
"Định đi
sao?"
"Hay là ngồi
thêm chút hãy đi?"
Lúc họ chuẩn bị
rời đi thì tiểu đội trưởng của đội bảo mẫu tự mỉnh bưng một khay trà tới, những
người còn lại thì bưng điểm tâm, bánh kẹo.
Sau đó nhiệt tỉnh
mời gọi:
"Sắp tới giờ
cơm rồi, ở lại ăn xong cơm trưa rồi hãy đi."
"Thái độ của
họ sao thay đổi nhanh vậy?"
Lục Tân thầm
nghĩ, rõ ràng lúc hắn vừa mới tới, thái độ của họ vẫn còn rất lạnh lùng.
Chỉ là dưới ánh
mắt mang tính ám chỉ của Hàn Băng, Lục Tân cũng biết Đặc Thanh Bộ đang chờ bên
ngoài có bao nhiêu gấp, cho nên chỉ đành từ chối lời mời nhiệt tình của tiểu đội
trưởng.
Sau đó lấy một
ít bánh kẹo nhét vào túi, dù sao thì mấy thứ này cũng đều là hàng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.