Mặt trăng màu đỏ sậm rọi xuống trên dãy nhà cao tầng san sát nhau trong thành phố, gần như phủ kín cả một góc trời.
Một đoàn tàu vòng quanh thành phố màu đen nhiều chỗ trên thân đã phủ kín vết rỉ sét, nhanh chóng đi xuyên qua toàn bộ thành phố dưới cái nhìn chăm chú của mặt trăng máu, mà các hành khách ở bên trong đoàn tàu này trên người mặc quần áo đủ kiểu, có người đang đọc báo, có người ngủ gật dưới ánh đèn lờ mờ.
“Keng, đến trạm Mặt Trăng rồi!”
Lục Tân tỉnh lại sau giấc ngủ gật, nhấc cái túi lên, theo đám đông tràn ra khỏi toa tàu.
Anh đeo cái túi đi qua những bậc thang dơ bẩn cũ nát, trên sân ga phủ đầy báo, bước xuống mặt đất của thành phố này rồi ngẩng đầu nhìn lên, ánh sáng đỏ của đèn neon xung quanh khiến cho đường phố này cùng với đám người đi đường đều có cảm giác sặc sỡ và quái dị, nhưng bất kể màu sắc trên con phố này có phong phú đến đâu thì ánh sáng của mặt trăng máu bên trên thành phố này vẫn là màu nền đại diện cho thế giới này.
Kể từ khi chuyện mặt trăng máu xuất hiện vào ba mươi năm trước, cả thế giới vẫn luôn mang dáng vẻ thế này.
Đương nhiên, Lục Tân cũng không biết chuyện này có gì khác lạ, anh được sinh ra sau chuyện mặt trăng máu và thế giới vẫn luôn như vậy.
Anh đeo cái túi đi qua con hẻm nhỏ vừa mới mưa, leo lên một tòa nhà lầu cũ kĩ, thang máy hỏng thế nên anh chỉ có thể đi thang bộ, chậm rãi đi đến trước căn phòng 401 ở lầu bốn, anh lấy ra chìa khóa mở cánh cửa phòng nặng nề đó ra.
Hành lang yên tĩnh và se se lạnh, nhưng trong phòng lại ấm áp, dễ chịu.
Cha đang hầm thịt trong bếp, trong nồi áp suất ùng ục tỏa ra hơi nóng và tản ra mùi thịt mê người.
Em gái đang nằm trên ghế sofa, ôm đồ ăn vặt xem một bộ phim hoạt hình rất cũ - SpongeBob Squarepants (Bọt biển tinh nghịch).
Mẹ tao nhã khéo léo mặc một chiếc áo cardigan lông cừu, đang đứng bên cửa sổ gọi điện thoại với người nào đó.
“Anh chín trở về rồi!”
Nhìn thấy Lục Tân đi vào, em gái buông cái bao xuống ngẩng đầu lên, ngọt ngào cười chào hỏi.
“Hôm nay nhóc mười bảy ở nhà có ngoan không, anh đã mua gấu nhỏ mà em muốn về rồi này!”
Lục Tân xoa đầu cô, đưa một con gấu nhỏ màu nâu cho cô.
“A, cảm ơn anh, em rất thích!”
Em gái vui vẻ nhảy dựng lên, ôm gấu nhỏ vào lòng.
“Trở về rồi sao?”
Mẹ ngẩng đầu nhìn Lục Tân một cái, cười gật đầu: “Ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc đi, chẳng mấy chốc sẽ ăn cơm thôi!”
Lục Tân nhẹ gật đầu, ngồi ở bên cạnh bàn ăn.
…
…
Trên bàn đã bày bốn bộ bát đũa, còn có mấy đĩa dưa cải màu xanh, cơm đã được xới vào chén và có hơi nguội đi.
Nhưng người một nhà đều không có ý định muốn ngồi xuống ăn cơm.
Mẹ đang tiếp tục dịu dàng nói vào điện thoại: “Chị Trương, thật ra chuyện ngày hôm nay đúng là tôi không đúng, chị đừng tức giận, đương nhiên, quả thật kiểu dáng chiếc áo lông cừu này của tôi có hơi cũ kĩ một chút, nhưng sao lại nói nó không dễ nhìn chứ?... Vâng, chính vì việc này nên tôi mới gọi điện thoại cho chị... Đương nhiên chị cũng không có nói ra miệng, nhưng tôi biết trong lòng chị nghĩ như vậy…”
“Không có không có, chị đừng hiểu lầm... Tôi chỉ muốn nói lời xin lỗi với chị thôi... Chị không nên mắng người, thiếu văn minh…”
Tiếng chặt xương của cha càng lúc càng lớn, mơ hồ truyền đến tiếng ông nói kháy: “Cặn bã, phế vật, tùy tiện xông vào nhà người khác, đáng chết, đều đáng chết... Mẹ kiếp, ăn nhiều như vậy, chặt thế nào cũng không xong, nấu thế nào cũng không sạch!”
Lúc này, em gái đang vui vẻ ngồi xếp bằng trên ghế sofa, từng chút một xé mở con gấu nhỏ kia ra, kéo hai cái, dùng hàm răng tinh tế trắng như tuyết kia cắn một cái, cắn xuống lỗ tai của con gấu nhỏ, cắn xuống con mắt và hai cánh tay, tháo xuống từng chút một, nghiêm túc nhìn quá trình cánh tay tách khỏi cơ thể của gấu nhỏ rồi lộ ra một biểu cảm thỏa mãn đến kích động.
“Phải đợi một lúc nữa mới ăn cơm được!”
Mẹ đã bỏ điện thoại xuống, dịu dàng nói: “Mẹ với chị Trương hàng xóm có chút hiểu lầm, mẹ đi nói một tiếng xin lỗi với bà ấy!”
Nói rồi, thuận tay lấy ra cái kéo trong ngăn kéo, tao nhã bước ra ngoài đóng cửa lại.
…
…
Lục Tân lẳng lặng ngồi chờ bên cạnh bàn ăn.
Anh cảm thấy mình thật may mắn, từ khi xảy ra sự kiện mặt trăng máu, thế giới từng có một quãng thời gian hỗn loạn rất dài, trong đoạn thời gian đó có rất nhiều người chết đi, cũng xuất hiện rất nhiều cô nhi giống Lục Tân, trong số bọn họ, có một phần rất lớn đã biến mất sau khi trưởng thành, mà Lục Tân lại có thể được cha mẹ nhận nuôi, có một gia đình ấm áp khiến cho không biết bao nhiêu người ghen tị.
Đương nhiên, cái gia đình này, những người nhà này, đôi lúc sẽ có hơi kỳ lạ.
Nhưng cái gia đình này, trong cái nơi vệ tinh rách nát mà dơ bẩn nho nhỏ này vẫn vô cùng viên mãn.
Rất nhanh mẹ đã quay về, trên mặt mang theo nụ cười, nói: “Chị Trương đã làm hòa với mẹ rồi!”
Lục Tân phát hiện bên dưới cổ áo lông cừu bà mặc trên người kia có nhiều thêm một vết máu không bắt mắt, rất mới mẻ.
Người một nhà bắt đầu ăn cơm.
Em gái vẫn đang ôm con gấu nhỏ kia của cô, sau khi gấu nhỏ bị cô xé mở thì lại được may trở về.
Chỉ là thân thể chắp vá cong vẹo, đều chật đầy những vết kim khâu thô ráp, nhưng em gái lại còn thích hơn so với trước đó nữa.
Cha ngồi ở trước bàn ăn, mở ra một chai rượu đế nhãn hiệu đã nhiễm bẩn đến mức nhìn không ra chữ, gắp một đũa rau xanh rồi dùng một hơi uống cạn một ly. Trên bàn không có thịt, cha thích chặt xương hầm thịt, nhưng trước giờ không hề cho người ta ăn, cũng không cho ai đến gần cái nồi thiết của ông. Trên người ông vẫn còn đeo tạp dề, phía trên tung tóe vết máu, có mấy con ruồi còn bay tới bay lui quanh người ông.
Bên ngoài có tiếng còi báo động đến gần, không ngừng truyền đến tiếng người huyên náo, không biết là đang nói cái gì.
“Bộp!”
Cha bỗng nhiên dùng sức đặt ly rượu xuống, trợn con mắt đỏ ngầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cứ bảy mồm tám chuyện, mỏ chõ vào, mẹ kiếp chỉ biết ồn ào, đến một bữa cơm an ổn cũng không để người ta ăn, đồn cảnh sát phế vật, gì cũng không tra được, hàng xóm phế vật, cả ngày chỉ biết nhìn lén người khác!”
“Ông đừng dọa con!”
Mẹ gắp lên một cọng rau, cẩn thận ăn, bờ môi đỏ tươi dưới ánh đèn lờ mờ vô cùng gai mắt.
Lục Tân nhớ bà không đánh son môi.
“Con cái con bà nó, đáng chết, đều đáng chết!”
Cha càng phẫn nộ, năm ngón tay nắm thật chặt vào bình rượu nổi cả gân xanh, mắng: “Con điếm, mày cũng đáng chết!”
“Đúng vậy, trong mắt ông tất cả mọi người đều đáng chết, chỉ có ông là không đáng chết thôi!”
Mẹ cười tao nhã điềm đạm: “Bởi vì cuối cùng ông muốn ở lại để nhặt xác đúng không, ông thích nhặt xác cho người ta!”
Bà nói rồi đặt chén đũa xuống, dịu dàng cười cười, nhìn về phía cha: “Bởi vì lúc còn sống, những người kia đều sống tốt hơn ông, đều có bản lĩnh hơn ông, cho nên ông đặc biệt không thích nhìn thấy bọn họ còn sống, ông thích nhìn dáng vẻ bọn họ cuối cùng cũng không có cách nào nói chuyện nữa!”
“Ngậm miệng, mày biết ngậm miệng không?”
Quả nhiên cha đã bị mẹ chọc giận, ông chợt ném chai rượu đi, xông lên bóp cổ mẹ.
“Ha ha…”
Mẹ cười vô cùng vui vẻ dù đã bị bóp đến tím tái mặt mày nhưng nụ cười vẫn rất tao nhã: “Phế... Phế vật...”
“Bốp!”
Cuối cùng cha cũng không nhịn được, quyền cước bắt đầu tăng theo cấp số cộng, đấm đến mức phòng ăn liên tục chấn động.
“Oa... Cha không được đánh mẹ mà…”
Em gái bị dọa cho khóc lớn ôm chặt gấu nhỏ, nhưng bỗng nhiên lại biến sắc, điên cuồng cười khanh khách: “Chơi vui, chơi vui, chơi thật vui...”
Một bên cười lớn, bỗng nhiên cô lại xoay người nhảy lên, giống như một con nhện linh hoạt bò lên trần nhà, hai cái chân ôm lấy đèn treo, cũng không biết cố định thân thể như thế nào, vặn vẹo xoay đầu lại nhìn cảnh tượng đánh nhau bên dưới, trong miệng ngậm con gấu nhỏ đồ chơi kia, dùng sức vỗ hai tay, trong miệng còn không ngừng nghẹn ngào, như cười như khóc: “Chơi thật vui mà...”
Cha càng ngày càng phẫn nộ, thân thể giống như không ngừng mở rộng, cơ bắp làm rách cả áo sơ mi, hiện ra một màu xanh, khắp lưng mọc đầy lông đen, ngũ quan trở nên vặn vẹo rồi biến lớn, quơ nắm đấm, dùng sức đánh về phía mẹ, một quyền lại một quyền, mà mẹ đã bị ông đánh đến da tróc thịt bong, nhưng giọng điệu vẫn tao nhã như thế: “Thật tốt mà, cái dáng vẻ cuồng nộ bất tài này...” ( truyện trên app T𝕪T )
Lục Tân bưng cơm, ngồi cạnh bàn ăn đã bị hất đổ, chậm rãi ăn cơm trong chén.
Sau chuyện mặt trăng máu, rất khó có được một gia đình ấm áp...
Mặc dù người trong nhà mình sẽ có một chút bệnh vặt, có đôi khi cũng sẽ cãi nhau, đánh nhau, nhưng vẫn là nhà mà…
…
…
Ngoài cửa sổ, một cái phòng đối diện với cửa sổ phòng khách của nhà Lục Tân được bố trí thành một cái phòng làm việc đơn giản.
Có một cô gái tóc ngắn mặc u phục nhàn nhã, đang quan sát căn phòng của Lục Tân thông qua một cái kính viễn vọng.
Thông qua ống kính của kính viễn vọng có thể nhìn thấy trong căn phòng trống rỗng kia, Lục Tân đang ngồi trên ghế ăn cơm một mình, rõ ràng chỉ có một mình anh ngồi ở đó, nhưng căn phòng kia lại giống như sinh ra động đất, cái bàn bị lật tung, đèn treo không ngừng lay động, kiếng trên cửa sổ thỉnh thoảng xuất hiện một vết nứt giống hình một đóa hoa trắng, giống như là bị thứ gì đó đánh vào phía trên.
“Năng lực suy nghĩ tinh thần dị biến của quan sát viên số mười ba xuất hiện!”
Hai người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục làm việc tinh xảo đứng ở bên cạnh cô, một người đang tính toán cực nhanh, một người đang ghi chép.
“Anh ta có tiềm năng được chiêu mộ không?”
“Mối đe dọa tiềm ẩn lớn bao nhiêu?”
“Năng lực cụ thể là gì?”
Cô gái tóc ngắn lắc đầu, đáp: “Bây giờ vẫn chưa nắm rõ lắm, anh ta không giống người có tinh thần dị biến khác, anh ta sẽ để lộ những hình thái dị biến rất mạnh trong giai đoạn đầu, giả như có thể tiến vào mộng cảnh của người khác, hoặc là trong lúc vô tình phóng thích sinh lực dịch bệnh…, anh ta trông rất bình thường, mỗi ngày đều có thể đi làm tan tầm như bình thường, thậm chí có thể xử lý công việc rất tốt, nhưng thỉnh thoảng tinh thần sẽ xuất hiện hỗn loạn!
“Nghe rất có tiềm năng, cũng rất tốt để dẫn dắt!”
Một người đàn ông có gương mặt hơi uy nghiêm ở phía sau bọn họ nói: “Có từng thử để cho thầy tạo mộng đi vào mộng cảnh của anh ta để làm xác định và đánh giá chưa?”
“Có!”
Cô gái tóc ngắn mặc u phục đỏ nhẹ nhàng gật đầu, đáp: “Nhưng sau khi thầy tạo mộng kia tiến vào mộng cảnh của anh ta thì không bước ra nữa!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT