Lục Tân kéo một
cái ghế sang, sau đó ngồi xuống đối diện Trần Tinh:
"Ta thấy dạo
gần đây áp lực của các ngươi rất lớn, cho nên muốn tới hỏi thăm một
chút..."
"Alz....
Nghe tới hãi chữ
'áp lực), Trần Tinh bất đắc dĩ thở dài, cũng lười che giấu trước mặt Lục Tân.
Cô vốn không phải
là người có thói quen phàn nàn sự vất vả của công việc, nhưng áp lực lớn hơn
không lại là một sự thực khách quan.
Bộ trưởng Thẩm
là người phụ trách việc phòng vệ của Thanh Cảng, nhưng lại ít hiểu biết chuyện
của dị biến giả hơn cô, vì vậy chuyện bảo vệ căn cứ tự nhiên cũng rơi xuống đầu
cô. Nhưng mà, cho dù là cô thì cũng không thể không thừa nhận, áp lực của công
việc này quả thật quá lớn. Dù cho Thanh Cảng đã đưa ra vô số điều lệ và chế độ
khắc nghiệt, nhưng vấn đề vẫn xuất hiện tầng tầng lớp lớp.
Dù cho nghiên cứu
đối với dị biến giả của Cao Tường và phòng thí nghiệm đã khá đầy đủ, nhưng loại
hình của dị biến giả thật sự quá nhiều. Những dụng cụ đang có hiện nay căn bản
không thể nào cam đoan có thể kiểm tra hết toàn bộ dị biến giả được.
Vì thế, dù không
có chứng cứ, nhưng Trần Tinh vẫn rất xác định, trong căn cứ nhất định đã có dị
biến giả trà trộn vào.
Chúng hoặc là đặc
công, hoặc là người tình báo tự do, hoặc bản thân chính là nhân viên nghiên cứu.
Nhưng dù là ai, thì đám dị biến giả này chẳng khác gì một quả bom hẹn giờ.
Mà ở bên ngoài
căn cứ, những đội nghiên cứu không đóng nổi tiền, hoặc là không đủ tư chất vào
cửa cũng chưa từ bỏ ý nghĩ muốn tiến vào. Thậm chí những người thần bí hoặc
sinh vật giấu dưới bóng đêm cũng tụ tập lại đây càng lúc càng nhiều. Đến một
lúc nào đấy, nó nhất định sẽ trở thành một tai họa ngầm. Dù Trần Tinh đã dọn dẹp
sạch sẽ khuôn viên mấy chục dặm quanh căn cứ, nhưng cô vẫn cứ có cảm giác đang
có vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào chỗ này.
Lỡ đâu có chuyện
gì xảy ra thì cô phải làm gì bây giờ?
Không nói đến
cái khác, chỉ cần một quả tên lửa rơi xuống thôi thì số lượng nhân viên nghiên
cứu trên thế giới này lập tức sẽ biến mất một nửa...
Đủ loại áp lực
không thể nào nói được thành lời.
Có đôi khi Trần
Tinh cũng nhịn không được oán giận, có phải là ở một số phương diện nào đó,
Thanh Cảng tự tâng bốc quá mức rồi?
Trước đó, Tô
tiên sinh từng tiếp đãi một số đội nghiên cứu có thân phận đặc thù. Lúc họ hỏi
Thanh Cảng giải quyết sự kiện ô nhiễm đặc biệt có tầm ảnh hưởng đến toàn bộ thế
giới này thế nào, thậm chí là thu được cả phiên tòa lúc nửa đêm vào tay thì ông
ta chỉ híp mắt cười.
Sau đó bình thản
nói:
"Cũng bình
thường thôi..."
"Dưới sự trợ
giúp của các thành quả nghiên cứu và sự chuẩn bị hết sức bình thường, chúng ta
chỉ cần xuất động một tiểu đội là có thể giải quyết"
"Nếu muốn
biết chi tiết thì ta có thể mời đội phó của tiểu đội này tới nói cho các
ngươi..."
Lục Tân không biết
tổ trưởng Trần đang suy nghĩ gì, nhưng hắn vẫn có thể nhìn ra áp lực của cô quả
thật không nhỏ.
Thế là hắn lập tức
cười nói ra ý độ mình đến:
"Nếu tổ trưởng
thấy cần, ta có thể đề cử cho ngươi một người bảo vệ."
Trần Tinh giật
mình, sau đó hớn hở ra mặt:
"Ngươi đồng
ý giúp ta phụ trách công tác bảo an?"
Lục Tân vội lắc
đầu. Dù hắn từng làm bảo vệ, nhưng dù sao cũng đã là người có bằng đại học...
Hắn dừng lại một
chút, sau đó vừa thần bí vừa nghiêm túc nói:
"Là người
nhà của ta."
"Ở thành phố
Hắc Chiểu, ông ấy còn có một danh hiệu riêng, goi là: Khủng bố Đại Ma
Vương."
"Đại ma
vương Khủng Bố?"
Trần Tinh nghe
xong những lời Lục Tân nói thì kinh ngạc đến suýt ném vỡ cả cái ly trên tay.
Theo lý thuyết,
đối mặt với bộ dạng thần thần bí bí này của Lục Tân, mình hẳn là nên hỏi ngược
lại một câu "Ai là Đại ma vương Khủng Bố" mới hợp lý, đúng không?
Nhưng thực ra
thì cô đã sớm biết về sự tồn tại của Đại ma vương Khủng Bố.
Những chuyện xảy
ra ở thành phố Hắc Chiểu, đâu phải Thanh Cảng không biết, tư liệu chi tiết đã sớm
được đưa tới tay họ rồi.
Chỉ là Lục Tân từng
nói sự kiện đó không liên quan gì tớ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.