Tới lúc này, tâm trạng của lão bảo vệ đã thoải mái hơn nhiều.
Thậm chí ông còn vừa cười, vừa nhặt một khối lòng đỏ cho vào miệng, sau đó nhấp một ngụm rượu.
Rồi ông lại quay sang Lục Tân nói tiếp:
"Mãi về sau, chính xác là ba năm sau đó, Tiểu Lộc bỗng gặp lại ngươi."
"Lúc thấy ngươi đi theo cô ấy về cô nhi viện, trong lòng ta vô cùng sợ hãi, còn tưởng rằng báo ứng rốt cuộc cũng tới rồi..."
"Nhưng cũng vào lúc đó, ta phát hiện trạng thái của ngươi đã thật sự thay đổi"
"Trong người ngươi không còn loại sức mạnh khiến người khác lúc nào cũng cảm thấy áp lực nữa"
"Hay nói đúng hơn là, thứ sức mạnh đó đã được chôn sâu, ngươi trở nên yên tĩnh, lương thiện, thậm chí có hơi ngốc"
"Ngươi hết lần này tới lần khác đưa tiền cho Tiểu Lộc để trang hoàng lại cô nhi viện, trông như thể ngươi có nhiều tiền lắm.
Nhưng sau đó ta lại phát hiện, thì ra đó là số tiền ngươi tiết kiệm được mà thôi, thậm chí khi đông tới, trên người ngươi vẫn chỉ có một chiếc áo đơn giản, còn bị đông lạnh đến độ chảy nước mũi không ngừng..."
Lục Tân nãy giờ vẫn luôn im lặng lắng nghe, hiếm khi nào cắt ngang lời ông. Nhưng lúc này đây, hắn giả vờ duỗi người, sau đó sờ sờ mũi mình, còn lắc đầu, nhỏ giọng nói:
"Có thể không cần nói chuyện này"
Lão bảo vệ chìm đắm trong hồi ức, trên mặt cũng không còn dáng vẻ sợ hãi tột cùng kia nữa.
Nếu nhất định phải hình dung tâm trạng ông lúc này, vậy thì giống như là đang vui mừng vì sự thay đổi về nhiều mặt của Lục Tân trong ký ức.
Ông dường như rất hiểu tâm tình của Lục Tân, gật nhẹ đầu đồng ý, không kể chi tiết về những chuyện xảy ra sau đó nữa. Thay vào đo ông giương mắt nhìn Lục Tân, nói một câu tổng kết:
"Tóm lại, lúc đầu ta vẫn thấy hơi sợ ngươi, nhưng cũng không dám đuổi ngươi đi, chỉ đành âm thầm quan sát. Sau đó ta nhận ra hình như ngươi thật sự đã thay đổi, trở nên vô cùng bình thường, vô cùng bình phàm, hơn nữa còn có sự lương thiện của một người bình thường,"
"Nếu nhất định phải miêu tả cảm nhận của ta đối với ngươi thì..."
Lão bảo vệ im lặng hồi lâu, sau đó nhìn về phía Lục Tân, nói:
"Ta nhìn thấy tận ba trạng thái khác biệt của ngươi"
"Những dị biến giả khác sẽ thường xuyên xuất hiện trạng thái từ ổn định đến mất khống chế"
"Còn ngươi lại đi ngược với quy luật này, từ gần như hoàn toàn mất kiểm soát lại từng chút một trở về bình thường..."
Lão bảo vệ nói xong tất cả những gì ông muốn nói, không khí trong quán lại trở nẻ yên tĩnh làn nữa.
Chủ quán vô cùng nhiệt tình và hiếu khách đang há miệng ngáp dài chờ họ ăn xong. Thi thoảng còn thò đầu ra nhìn, thấy quanh họ không còn không khí giương cung bạt kiếm như nãy nữa thì gật đầu hài lòng, cũng hết lời khen ngợi cách cư xử của họ.
"Đúng thế, người lớn cả rồi, có gì mà không thể nói ra chứ?"
Lục Tân im lặng hồi lâu, trong đầu nhớ lại những gì lão bảo vệ vừa nói.
Từ khi nhân viên nghiên thế hệ thứ nhất dẫn mình đi, cho tới lúc mình gặp lại cô giáo Tiểu Lộc, tổng cộng đã ba năm trôi qua.
Chính xác hơn là chưa tới ba năm.
Trước khi gặp lại cô giáo Tiểu Lộc, tuy ký ức của mình có xu hướng hỗn loạn, nhưng trên thực tế, ít nhiều gì mình vẫn còn lại chút hồi ức, ví dụ như mình vẫn còn nhớ rất rõ bản thân từng học cấp ba, nhớ rõ thời điểm mìn xin vào làm ở công ty cũng như mình từng sống một mình rất nhiều năm...
Ký ức của mình, từ khoảng trống kia đến lúc gặp cô giáo Tiểu Lộc trở nên vô cùng rõ ràng, đó là một quá trình mà bản thân dân thay đổi.
Nếu phân tích từ điểm này, khoảng thời gian ký ức bị hổng kia thật ra chỉ dài hơn một năm chút xíu.
Nếu vậy thì rốt cuộc trong một năm đó đã xảy ra chuyện gì đây?
Hồi trước khi mình tới viện nghiên cứu, quả thật từng nghe tiến sĩ An nhắc tới những nhân viên nghiên cứu chủ đạo trong viện nghiên cứu bây giờ, nếu tính một cách chuẩn xác thì đều là thế hệ thứ hai, còn nhân viên nghiên cứu thế hệ thứ nhất đều đã thuộc về nhóm người trước khi sự kiện Trăng Máu phát sinh. Có thể nói, họ chính là người sáng lập nên viện nghiên cứu Trăng
Máu thuở đó. Trước khi bước sang thời đại văn minh, viện nghiên cứu Trăng Máu đã được sinh ra Nhưng vị tiến sĩ An kia cũng chẳng biết gì về họ.
Hay là cô ấy nói dối mình?
Nhưng lý do nhân viên nghiên cứu thế hệ thứ nhất dẫn mình đi là gì?
Lão bảo vệ nói hình như mình có quen biết họ, chỉ là mình quen họ bằng cách nào?
Và lồng giam... tượng trưng cho khái niệm gì đây?
Tâm trí dần bị đủ loại câu hỏi chiếm cứ, thời gian Lục Tân im lặng cũng kéo dài.
Cả Số Tám lẫn lão bảo vệ đều đang trầm tư.
Họ ngồi đó, trông như những người hoàn toàn mất phương hướng, hay đúng hơn là đã chuẩn bị tốt tinh thần tiếp nhận trừng phạt, cứ thế chờ đợi lời phán xét cuối cùng từ phía mình. Nhưng mình của lúc này cũng chẳng có tâm trạng để xử lý những chuyện như vây.
Vì vậy, sau khi im lặng hồi lâu, hắn cất tiếng thở dài, nói:
"Những việc này để sau hãng tính"
"Hôm nay thời gian không còn sớm nữa, ta cũng thấy hơi mệt rồi." Số Tám và lão bảo vệ ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.
Trên mặt Số Tám lộ rõ vẻ khó tin, hắn muốn
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.