"Đúng vậy."
Lục Tân thong thả
nói tiếp:
"Ta muốn nhờ
ngươi giúp ta tìm lại những đứa trẻ trong cô nhi viện. Ta biết có vài người vẫn
còn sống, cũng biết có vài người đã mãi mãi... rời khỏi cõi đời. Trên đoạn đường
này, ta đã gặp được cô giáo Tiểu Lộc, bé Mười Chín, Số Bảy, Số Hai, và cả
ngươi, còn có bé Mười Bảy luôn ở bên cạnh ta, nhưng ta vẫn luôn nhớ đến những
người khác, không lúc nào là không..."
"Ngươi đã từng
đi theo bên cạnh lão viện trưởng, vậy nên hẳn là ngươi hiểu rõ họ hơn ta, đúng
không...
"Ta hy vọng
ngươi có thể tìm được họ..."
"Chuyện
này..."
Có mơ Số Tám
cũng không ngờ Lục Tân lại đưa ra yêu cầu này.
Biểu cảm trên mặt
hắn xuất hiện biến đổi lạ thường và vô cùng phức tạp, hắn có rất nhiều điều muốn
hỏi nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tâm trí hắn rơi
vào hỗn loạn, qua hồi lâu, hắn mới mở miệng hỏi được một câu:
"Tại
sao?"
"VỊ..."
Lục Tân mở miệng,
nhưng tốc độ lại chậm lại, dường như cũng đang xem xét phải nói thế nào.
Sám hối, bù đắp,
chuộc tội, có lẽ cái gì hắn cũng muốn làm...
Nhưng cuối cùng,
hắn lại chỉ nhẹ giọng đáp:
"Vì ta từng
hứa sẽ cứu họ ra..."
Vẻ mặt Số Tám bỗng
trở nên hoảng hốt. Hắn quay phắt sang nhìn Lục Tân, trong mắt ánh lên sự hoang
mang và kinh ngạc, xen lẫn là dòng cảm xúc phức tạp và mãnh liệt vô cùng.
Qua thật lâu, hắn
mới nhỏ giọng nói tiếp:
"Số Chín,
ngươi thật sự thay đổi rất nhiều..."
"Ngươi..."
Như biết được hắn
đang muốn hỏi điều gì, Lục Tân nhìn hắn, mỉm cười:
"Ta đã tìm
được chuyện mà mình muốn làm..."
"Đương
nhiên, ngươi cũng có thể hiểu tất cả là vì hạch tâm tinh thần"
Đồng tử Số Tám
liếc qua liếc lại, vô thức hỏi:
"Gì
cơ?"
Ngay cả lão bảo
vệ ngồi bên cạnh cũng vội vàng ngẩng đầu lên, dường như vô cùng để ý tới vấn đề
này.
Lúc đầu Lục Tân
còn hơi ngại, nhưng khi đối diện với bạn học cũ, còn là người mà mình vẫn luôn
cảm thấy áy náy trong lòng, cuối cùng hắn vẫn lấy hết dũng khí, thong thả nói:
"Một phần
là vì ta muốn giúp đỡ thế giới này, thành lập nên quy tắc và trật tự cho
nó..."
Số Tám nghe vậy
thì không kiểm được mà giật mình:
"Phần còn lại
thì sao?"
Lục Tân càng
thêm ngại ngùng, qua một hồi sau, hắn mới nói:
"Õ trong thế
giới đó, làm một người vừa có tiền vừa có thể diện"
Số Tám choáng
váng cả người.
Ngay cả lão bảo
vệ ngồi bên cạnh cũng ho mạnh một tiếng, như thể bị sặc rượu.
"Ngươi..."
Toàn bộ nỗi
thương tâm và uể oải của Số Tám đã bị những lời này hòa tan, qua hồi lâu sau, hắn
mới cất giọng khó tin:
"Ngươi đã đạt
tới cấp độ ảo tưởng rồi mà, sao lại..."
Về điểm này, Lục
Tân là người có quyền lên tiếng nhất, hắn nghiêm túc hỏi:
"Những thứ
khác có thể ảo tượng ra được, vậy tiền có thể không?"
Số Tám tức khắc
cạn lời.
"Nguyện vọng
của ta chính là giúp thế giới này thành lập nên quy tắc và trật tự, sau đó trở
thành một kẻ có tiền ở đó."
Dù sao cũng đã
nói ra rồi, Lục Tân trái lại càng thêm bình tĩnh, còn cảm khái:
"Số Tám,
lúc ta gặp ngươi khi vừa mới trở về từ thành phố Hỏa Chủng, ta thật sự rất hâm
mộ ngươi."
"Vì ta cảm
giác được sự quyết tâm vô cùng thuần khiết của ngươi."
"Tuy rằng,
thể theo kết quả của sự việc này thì có vẻ sự thuần khiết của ngươi rất dễ dàng
bi kẻ khác lợi dụng, nhưng ta vẫn rất hâm mộ ngươi."
"Vì ngươi
biết bản thân muốn làm gì, cũng có can đảm đi thực hiện..."
"Ta nghĩ ta
không thể thuần khiết được như vậy.
Hắn khẽ lắc đầu,
thở dài:
"Vốn ta
cũng từng nghĩ liệu bản thân có thể trở thành một người đơn giản, thuần khiết
như vậy không. Nhưng trong lúc xét xử chính mình, ta phát hiện ta quả thật chỉ
là một người vô cùng bình thường, ta chỉ mong mình có được một cuộc sống an ổn,
cũng rất thích cảm giác kiếm tiền đầy túi..."
"Tiền đúng
là thứ tốt..."
"Không cần
đoạt, cũng không cần lừa, thậm chí không cần cưỡng ép mà vẫn có thể quang minh
chính đại lấy được thứ mà mình muốn từ tay người khác"
"Tiền có thể
khiến người khác tôn trọng chính mình, cũng có thể mang đến cho mình... cảm
giác an toàn!"
"Tuy thường
xuyên có người nói rằng tiền không thể giải quyết toàn bộ vấn đề trên thế giới."
"Nhưng thân
là thứ có thể giải quyết nhiều vấn đề nhất, chẳng phải tiền chính là thứ tốt nhất
trên thế giới sao?"
"Vậy nên,
sau khi suy nghĩ cẩn thận, ta cảm thấy bản thân không cản trở nên thuần khiết
như thế nữa, cứ yên tâm sống sao cho tốt là được..."
Vì quá xúc động,
Lục Tân vô thức phát biểu cả một tràng dài, sau đó mới nhìn về phía Số Tám lần
nữa, nhỏ giọng nói:
"Hiểu rõ bản
thân, vậy tâm trí cũng sẽ trở nên kiên định, cũng biết rõ phương hướng mà mình
muốn đi. Thế nên, đối với chuyện của cô nhi viện, tôi cũng có suy nghĩ riêng của
mình. Tựa như thứ ngươi theo đuổ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.