"Quá khen, quá khen..."
Thần Lằn rụt rè phủi tay, nói:
"Công việc nào cũng cần có người đi làm mà"
"Với lại, sau thời gian nỗ lực lâu như vậy, ta cũng sắp trở thành nhân tài đặc biệt cấp 6 Thanh Cảng rồi..."
Nói tới đây, ý cười không kiểm được mà lan khắp mặt:
"Cuối cùng Linda cũng chịu lấy ta rồi..."
"Ta cũng sắp thăng lên cấp 3, có phải không cần đi học nữa không?"
Hùng hài tử cũng trưng ra vẻ mặt kinh hỉ.
"Đâu chỉ có vậy?"
Thằn Lằn vỗ vai của hắn, cười nói:
"Sau khi công lao trong nhiệm vụ được kiểm kê xong, ngươi hẳn sẽ được thăng lên cấp 4, muốn làm hiệu trưởng cũng được nữa là..."
"Anh Thần Lần giỏi quá đi..."
"Yên tâm, chỉ cần ngươi ngươi ở lại tiểu đội Đan Binh, cố gắng làm việc thì chính ngươi cũng có thể..."
Hai người càng nói càng vui vẻ, còn mừng rỡ vỗ tay chúc mừng dưới Trăng Đỏ. Nhưng cả hai lại chẳng biết rằng, thật ra bên cạnh họ còn có một con quái vật nhỏ trên người mọc ra vài cái xúc tua.
Lúc Thần Lằn và hùng hài tử vui vẻ chúc mừng lẫn nhau, nó cũng vô cùng hứng khởi múa may xúc tua.
Nhưng khi Thần Lằn và hùng hài tử bắt đầu hưng phấn thương lượng làm sao để hưởng xái công lao của nhiệm vụ lần này, quái vật nhỏ bỗng nhận ra điều gì, ngây ngốc đứng sững tại chỗ hồi lâu, xúc tua đang vẫy vùng vô cùng sung sướng cũng vô lực rũ xuống, trông vừa uể oải lại vừa uất ức.
"Lần sau nhất định phải mời nhiệt tình một chút, dẫn hắn vào nhà ngồi chơi..."
Trong lúc Lục Tân và người nhà tiến vào tòa nhà cũ, họ vẫn đang mỉm cười tám chuyện, biểu đạt sự hài lòng với Thằn Lăn.
Nhưng sau khi thật sự bước chân vào tòa nhà, nụ cười trên mặt Lục Tân dần biến mất, hắn lặng lẽ quay đầu lại.
Bên ngoài tòa nhà, Trăng Máu vẫn treo lơ lửng trên bầu trời thành phố, đèn đường ảm đạm, tăm tối, những tòa nhà cao tầng xung quanh đan xen nhau, hầu hết không bật đèn. Thế giới này vẫn cứ yên tĩnh và tịch mịch như trước, nhưng xen lẫn bên trong là chút hơi thở nguy hiểm và thần bí.
"Cảm giác khi hoàn thành xong nhiệm vụ lần này có hơi không giống lần trước..."
Lục Tân dừng bước, đứng trước hành lang lầu một, im lặng hồi lâu mới buông lời cảm thán.
"Là vì đôi mắt nhìn trộm kia, hay vì cái chết của Người Cầm Kiếm?"
Dường như mẹ rất hiểu tâm trạng của hắn, sau khi nhẹ nhàng tiến vào tòa nhà, bà mới chầm chậm xoay người, nhỏ giọng hỏi.
"Có lẽ là cả
hai..."
Lục Tân nghiêm
túc suy nghĩ vài giây, sau đó nhỏ giọng đáp lại:
"Cả cái chết
của Người Cầm Kiếm lẫn đôi mắt nhìn trộm kia, thoạt nhìn thì giống như hai sự
kiện khác nhau, nhưng giữa chúng lại tồn tại mối liên hệ nào đó. Nhưng thứ khiến
ta cảm thấy không thoải mái chính là, ta cứ có cảm giác trong quá trình này, có
vài bí mật nào đó đã bị ta quên mất, bị cặp mắt kia nhìn thấy. Bí mật ngay cả
ta cũng không biết đã bị người khác trộm đi mất.."
Bầu không khí trong
tòa nhà cũ bỗng trở nên áp lực vô cùng.
Từ sự kiện mình
xét xử chính mình, cho đến mình hòa giải với mình, rồi lại vì tiêu điệt Người Cầm
Kiếm mà kích phát ánh mắt trên ngai vàng...
Lục Tân có cảm
giác như thể bí mật của mình đã bị người khác nhìn thấu. Mà điều đáng ghét nhất
là chính mình cũng chẳng biết gì mấy về bí mật này.
Nhưng vừa nãy,
lúc ở ngoài đường cũng như khi còn ở khu hoang dã, hắn lại chẳng thể thảo luận
với người nhà về vấn đề này, vì có về tới toà nhà cũ thì mới có thể bảo đảm sẽ
không bị người khác nghe ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.