Trong khi suy
nghĩ về các vấn đề phức tạp này, Lục Tân bỗng nhận ta rằng:
Biểu hiện của
Người Cầm Kiếm rất giống với kẻ điên hay nói đúng hơn là người mất trí trải rộng
khắp thế giới ba mươi năm trước.
Cả hai đều có được
cơ thể và vẻ ngoài hoàn chỉnh, cũng có được khả năng đi lại và chạy nhảy.
Nhưng hạch tâm của
họ đã sớm biến mất, bề ngoài là người, trên thực tế chỉ còn là cái xác không hồn...
Mà Người Cầm Kiếm
vừa nãy, há chẳng phải chính là một cái xác tối thượng không hồn sao?
Lần đầu tiên, dù
Lục Tân đang ở cạnh người nhà, trong lòng vẫn có cảm giác sợ hãi mơ hồ.
"Hây.."
Qua hồi lâu, một
tiếng than khẽ vang lên, là mẹ.
Bà như đang điều
chỉnh lại tâm trạng, nhấc chân dọa bước một vòng trong phiên tòa lúc nửa đêm, nửa
vô ý nửa cố tình liếc nhìn cách bố trí trong đây, sau đó thong thả bước tới trước
cửa lớn, đi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn lên trời, cặp mắt trên bầu trời đã biến mất.
Một con thì bị
Thanh Cảng bắn nổ tung, con còn lại cũng đã biến mất cùng với biểu cảm hài
lòng, thỏa mãn.
Không trung chỉ
còn lại vẫng Trăng Máu và vô số sao trời lấp lánh ẩn sau ánh trăng đo đỏ.
"Quả thật rất
quái lạ"
Mẹ quay đầu,
nhìn về phía cha và em gái đang trưng ra vẻ mặt tò mò. Bà mỉm cười nhàn nhạt,
nhẹ giọng nói tiếp:
"Hiện tại, chính ta cũng không thể làm rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì, có một số thứ đã vượt ra ngoài tầm hiểu biết của ta" "Nhưng... thế
mới càng thêm thú vị, không phải sao?"
Bà cười khẽ, gật
nhẹ đầu, như muốn người nhà cứ yên tâm:
"Đáp án...
cứ thong thả tìm là được, không cần vội."
"Đúng vậy."
Lục Tân cũng khó
mà chịu nổi cảm giác áp lực này, hắn gật nhẹ đầu, hỏi:
"Hiện tại
có manh mối gì không?"
"Có"
Mẹ nhìn thoáng qua
bầu trời, nơi cặp mắt kia biến mất, nói khẽ:
"Lúc đầu ta
tưởng rằng đôi mắt kia chính là do cô em gái tốt của ta, người mang danh hiệu
Hoàng Hậu Đen để lại ở đó, mục đích là rình xem bí mật của ngươi. Nhưng bây giờ,
ta tin chắc rằng đôi mắt đó là để theo dõi hòng nhìn trộm bí mật của ngươi,
nhưng ta lại không dám bảo đảm có phải thật sự do cô em gái của ta để lại trên
trời không..."
"Bởi vì
chuyện này hình như không phải thứ mà nó có thể làm được."
"Nhưng có
thể khẳng định rằng tấm gương của nó có liên quan tới chuyện này nên nhất định
nó cũng biết chút gì đó."
"Vậy đi tìm
nó hỏi cho ra lẽ chẳng phải là xong rồi sao?"
Mẹ nói rất nhẹ
nhàng, nhưng Lục Tân lại thình lình ngẩng đầu nhìn bà, nghiêm túc nói:
"Ngươi
không được đi một mình"
Tuy vẫn chưa thể
xác định đó là gì, nhưng theo kết cục của chấp kiếm thì khả năng cao trong chuyện
này có bàn tay của sức mạnh thần bí nào đó nhúng vào.
Sức mạnh này có
thể giết chết cả thể tối thượng, còn có thể biến thể tối thượng thành người mất
trí.
Cho nên, Lục Tân
rất lo cho mẹ, người trước kia lâu lâu lại thích im lặng rời, sẽ không may mà
chọc phải họa lớn.
Có một lần bà tự
tiện rời khỏi nhà nên bị thương, lần này nếu lại tự tiện đi thăm dò những sức mạnh
đó, ai biết liệu có gặp phải...
Chuyện còn đáng
sợ hơn không chứ?
Mẹ biết suy nghĩ
của Lục Tân, cũng vì vậy mà cảm thấy hơi nhạc nhiên, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu.
"Vậy chúng
ta đi cùng nhau..."
Người trong nhà
chầm chậm gật đầu đồng ý, xem như đã bước đầu đạt thành chung nhận thức, Lục
Tân cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó hắn quay
đầu lại, nhìn về phía khu hoang dã hỗn độn như bị một quả bom không rõ đương lượng
tạc nổ, cùng với phiên tòa lúc nửa đêm tọa lạc trên khu hoang dã, hòa với bóng
đêm dưới vầng Trăng Đỏ, như thật, lại như ảnh ảo, nhỏ giọng nói:
"Dù thế nào
thì mối nguy lần này cũng xem như đã được giải quyết, nên điều chúng ta cần suy
xét bây giờ là..."
Dừng một chút,
bà lại nhìn về phía phiên toà lúc nửa đêm:
"Làm sao để
dọn nó về Thanh Cảng?"
Tuy có thể lái
xe tải lại đây, nhưng hình như không có chiếc xe tải nào chất được thứ khổng lồ
như vậy hết...
Hơi khó xử lý rồi
đây.
Rốt cuộc thì đó
cũng là hiện trường án mạng, nếu cứ để lại trên khu hoang dã hoài như vậy thì
cũng không tốt.
Trong lúc Lục
Tân và mọi người trong nhà đang thương lượng nên xử lý Người Cầm Kiếm thế nào,
thì trên khu hoang dã yên ả, dưới Trăng Đỏ, cách Thanh Cảng vài trăm dặm...
Lão viện trưởng
và Số Bảy đứng cạnh xe jeep, giương đôi mắt tò mò đánh giá con người vừa bước
ra từ khu hoang dã này.
Đồng thời, đôi mắt
bên dưới cái nón rộng vành kia cũng đang tò mò và cẩn thận quan sát lão viện
trưởng.
"Sao ngươi
lại nhận ra thân phận của ta?"
Ngón tay người
kia đặt trên cò súng, họng súng chĩa thẳng vào mặt lão viện trưởng, có chút tò
mò hỏi một câu.
"Đồng hồ
trên tay ngươi."
Dù bị súng chĩa
thẳng mặt, vẻ mặt của lão viện trưởng vẫn rất nhẹ nhàng, còn mỉm cười trả lời:
"Đó là công
cụ phòng chống nguồn ô nhiễm đặc biệt đầu tiên mà viện nghiên cứu chế tạo
ra."
"Ta từng
nhìn thấy bản vẽ thiết kế ở viện nghiên cứu"
"Về sau, vì
công cụ phòng chống nguồn ô nhiễm đặc biệt được đổi mới liên tục, nên từ lâu đã
không có người sử dụng thứ đồ cũ kỹ này.
Người kia cụp mắt, liếc nhìn đồng hồ màu đen trên tay, sau đó cũng cười gật
đầu, nói: "Đúng thế"
"Thứ này kỳ
thật đã chẳng còn bao nhiêu tác dụng, phần nhiều chỉ có ý nghĩa kỷ niệm."
"Nhưng ta rất
tò mò, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ngạc nhiên hay ngoài ý muốn khi nhìn thấy
sự xuất hiện của ta sao?"
"Có chút
ngoài ý muốn, chỉ là còn chưa đến mức khiến ta biểu lộ lên mặt"
Lão viện trưởng
nhìn thẳng vào mắt hắn, thong dong đáp:
"Thật ra,
ta vẫn luôn chờ đợi sự xuất hiện của các ngươi."
"Năm đó khi
sự kiện Trăng Máu xảy ra, nhân viên nghiên cứu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.