Hắn vội cười nói
với lão Cao:
"Ta biết
ngay, ta biết ngay mà, chỉ cần đi theo đội trưởng, không có nhiệm vụ nào là
không thể hoàn thành được..."
"Chúng ta
đang làm gì nhiệm vụ gì thế?"
Hùng hài tử đang nhìn chằm chằm vào chiếc laptop bên cạnh lười biếng đóng
laptop lại, bên trong vang lên tiếng "KO". "Dọn dẹp ô nhiễm cấp
S: Phiên tòa lúc nửa đêm..."
Thần Lần nói:
"Vừa rồi,
dưới sự lãnh đạo của đội trưởng Đan Binh, chúng tôi đã giải quyết được một vụ ô
nhiễm cấp thế giới."
Hùng hài tử hơi
bối rối:
"Thế nhưng
chúng ta còn chưa đi ra khỏi thành..."
Thằn Lần nghiêm
túc nhìn hắn:
"Không, chỉ
là chúng ta đều có nhiệm vụ khác nhau mà thôi."
"Có vẻ như
chúng ta đã không làm gì cả, nhưng trên thực tế, chúng ta đã hoàn thành một nhiệm
vụ đáng kinh ngạc..."
"Đương
nhiên, chuyện này vẫn cần phải hoàn thiện một chút nữa...
Hùng hài tử hơi
ngây ra một chút, ánh mắt dần sáng lên, vội đến cạnh Thằn Lằn:
"Thần Lằn,
ngươi nói thêm về chuyện này..."
Trên những tòa
nhà đang xây dở dang ở thành phố chính.
Búp Bê ngồi trên
mép tòa nhà, tay chống cằm, những sợi xích trắng xung quanh người cô như ẩn như
hiện, nhẹ nhàng bay lượn.
Cô ấy cảm nhận
được những thay đổi bên ngoài thành phố và hơi tò mò.
Cô ấy nghển cổ
ra xem, Lục Tân vẫn chưa trở lại, vì vậy tiếp tục chống cằm, kiên nhẫn chờ đợi.
Trong vùng đất
hoang dã phía xa, ở giữa một nhóm người chết, Nữ Vương của trấn nhỏ Khai Tâm
đang vội hướng về Thanh Cảnh, cắn mạnh thanh kẹo sô cô la, rồi cố gắng đứng dậy.
Một lúc lâu sau, cô gõ vào cửa kính sau xe ô tô.
Điều này có
nghĩa là: "Trở về!"
"Cuộc chiến
ở nơi hoang dã đã chắc chắn kết thúc rồi?"
Cùng lúc đó ở
Thanh Cảng, trong phòng chỉ huy, tất cả mọi người đều đang căng thẳng, sau khi
nổ đại bác lên trời, họ cũng có chút căng thẳng, tự hỏi có gây ra hậu quả gì
không đáng có hay không, có phải sẽ gây ra phản kích gì hay không.
Nhưng hóa ra lại
không có chút tác động nào.
Đôi mắt trên bầu
trời đó đã đe dọa Thanh Cảng quá lâu.
Tuy nhiên, sau
khi Thanh Cảng lấy hết can đảm để bắn một pháo lại phát hiện được hóa ra nó rất
ngoan ngoan.
Một con mắt bị
mù, con mắt còn lại cũng cũng đã mờ đi.
Những mảnh vụn
rơi xuống từ người của những con quái vật tinh thần từ trên trời rơi xuống đã
biến mất một cách bí ẩn.
Nhưng tiếp sau
đó, hoàn toàn không có gì xảy ra.
"Có vẻ như
chúng ta thực sự đã thắng trận chiến này?"
Một lúc sau, Bộ
trưởng Thẩm mới lên tiếng, giọng nói có chút không chắc chắn: "Mối đe dọa
đến từ bầu trời, và vùng hoang dã, mối đe dọa từ bầu trời đã khiến một số lượng
lớn quái vật tinh thần xâm chiếm Thanh Cảng, còn mối đe dọa từ vùng hoang dã,
trọng tâm là hướng đến thành phố vệ tinh số 2"
"Trên chiến
trường ở vùng hoang dã, phóng xạ tinh thần đang nhanh chóng tiêu tán, ánh mắt
trên bầu trời cũng đã ngoan ngoan hơn rồi..."
"Chúng
ta... thắng rồi?"
Giáo sư Bạch
cũng nói với giọng điệu nghi ngờ:
"Có vẻ như
vậy..."
"Rốt cuộc
là phải hay không?"
Ông Tô nhịn
không được thúc giục nói:
"Nếu quả thật
là thắng rồi, thì đây chính là một cơ hội tốt để tuyên truyền..."
"Thanh Cảng và Đan Binh liên thủ để giải quyết sự kiện cấp S cấp thế
giới: Phiên tòa lúc nửa đêm. Nhân tiện cũng giải quyết con mắt trên bầu trời..."
Giáo sư Bạch không khỏi liếc hắn một cái nói:
"Ta còn tưởng
ngươi sẽ định nói Thanh Cảng đã dẫn dắt Đan Binh giải quyết xong những chuyện
này."
Ông Tô trầm tư:
"Thực ra
cũng không phải là không thể.. "
"Nghĩ mấy
chuyện này để làm gì?"
Bộ trưởng Thẩm đập
bàn một cái, trầm giọng nói:
"Điều mà ta
đang nghĩ đến là trên bầu trời vẫn còn một con mắt..."
"Liệu có
nên bắn thêm một phát không?"
"Cái
này..."
Giáo sư Bạch
nghe xong lời này, lập tức rơi vào trầm tư.
Nhưng ông Tô vẫn
đang đặt một tay lên ngực, ôm lấy tim lại không khỏi xua tay, vội từ chối, nói
"Quan sát thêm đã, cứ quan sát thêm đã..."
"Cuối cùng
thì lần này đã thực sự giải quyết xong rồi sao?"
Tòa cung điện
màu đen trước mặt đã biến mất, cảm xúc hỗn loạn của Lục Tân cuối cùng cũng ẩn
núp, bắt đầu đồng bộ với hắn.
Hắn thở dài một
hơi, cả người rơi xuống đất.
Có điều, hắn
cũng không lo là bản thân sẽ ngã chết, sức mạnh tinh thần vô tận tuôn chảy, khiến
hắn cảm thấy như mình đã rơi vào một đại dương êm dịu.
Sức mạnh tinh thần
bất tận trào dâng xung quanh hắn.
Vô số tiếng kêu
khóc và gào thét, tội lỗi và hận thù, đang bay vo ve giống như những con ruồi.
Lục Tân khẽ thở
dài, hắn cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể vung tay lên để giải tán hết tất cả
những hỗn loạn tinh thần này.
Vì, đây chẳng
qua chỉ là những tạp niệm còn sót lại sau khi cấu trúc tinh thần của Người Cầm
Kiếm bị hắn cưỡng bức phá hủy để lại mà thôi...
Thế nhưng, đột
nhiên có một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ bên cạnh túm lấy góc áo của Lục Tân.
Lục Tân hơi sửng
sốt, nhất thời gạt bỏ ý nghĩ muốn xua tan những tạp niệm này lại, hơi nghiêng
người, nhìn sáng bên cạnh.
Hắn phát hiện
người đang giữ mình lại một cô bé nằm trên chiếc giường bệnh bẩn thỉu, cơ thể
chưa đến giai đoạn trưởng thành thực sự nhưng khuôn mặt đã hằn lên những nốt
thăng trầm của cuộc đời và những vết sẹo đau đớn, cô bé đang cố gắng ngước lên,
nhìn Lục Tân.
Lục Tân không
đành lòng gạt bỏ những ngón tay nhỏ bé đang nắm lấy góc áo của mình, vì thế lặng
lẽ nhìn cô bé.
Nghe thấy giọng
nói yếu ớt của c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.