Toàn bộ tâm trí của Lục Tân đều bị cảm giác chán chường chiếm đóng, dường như mất đi hứng thú với mọi thứ.

Bao gồm cả lão sư Tiểu Lộc vẫn còn đang chìm trong cảm giác hổ then, và cả lão bảo vệ đang phẫn nộ.

Cho đến khi một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn:

"Ngươi thật sự muốn từ bỏ mọi thứ mà mình tìm kiếm bao lâu nay sao?" Lục Tân hơi ngẩng đầu lên, thấy mẹ hắn.

Bản thân dường như không còn ở văn phòng của trưởng tiểu học này nữa, mà trở về tòa nhà cũ.

Hắn thấy mẹ hắn đang dịu dàng ân cần đứng trước mặt hắn, khẽ vươn tay ra, nắm chặt lấy bàn tay mình, đứng bên cạnh bà ấy chính là cô em gái nhút nhát, nó đứng nép nửa người ở phía sau, nhưng ánh mắt lại không hề tỏ vẻ sợ hãi.

Mà là lo lắng.

Ba Lục Tân đứng xa hơn, như muốn nói gì đó, nhưng lại không dám nói ra.

Sự xuất hiện của người nhà khiến Lục Tân hơi giật mình, trong lòng như dâng trào rất nhiều điều muốn nói.

Nhưng cuối cùng, hắn chỉ có thể nói một câu rất đơn giản:

"Ta thấy rất buồn."

"Ta biết"

Mẹ Lục Tân nhẹ nhàng gật đầu, giọng nói hiển từ, như sợ làm cho Lục Tân sợ hãi.

Em gái bên cạnh cũng gật đầu lia lịa.

"Ai cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi"

Mẹ Lục Tân mỉm cười nói:

"Chẳng muốn làm gì, chẳng muốn nghĩ gì, đương nhiên ngươi cũng có thể như thế mà..."

"Cho nên, nếu bây giờ ngươi cảm thấy rất khó chịu, rất mệt mỏi, thế thì chúng ta đừng để tâm gì nữa cả. Giờ chúng ta về nhà, ăn một bữa đàng hoàng, tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc. Những thứ khác đều không liên quan gì đến chúng ta. Chúng ta không cần phải gánh vác những thứ này mãi, có thể sống thật tốt là được lắm rồi. Dựa vào đâu mà chúng ta không thể cho bản thân mình được thoải mái một chút chứ?" "Thế giới này không cần một người đau lòng cứu vãn.."

Lời nói của mẹ khiến Lục Tân có chút xúc động muốn khóc.

Những lời này đã đánh vào nơi khao khát nhất trong trái tim hắn.

Hắn thật sự chẳng muốn làm gì cả, chẳng muốn quản gì cả, cũng chẳng có chút sức lực nào, nhưng, khi mẹ hắn dịu dàng cất lên những lời này, khiến hắn lại có cảm giác nội tâm đang trống trải của mình ẩn chứa một thứ gì đó khó mà nói rõ...

Buông bỏ mọi thứ, trở về nhà, tắm rửa rồi đánh một giấc, quả thật rất tốt mà.

Nhưng...

Hắn im lặng, cơ thể không cử động, nhưng bất luận là hình ảnh của lão sư

Tiểu Lộc tự trách mình đến mức sắp sụp đổ, hay là bảo vệ đang phẫn nộ, Số Tám ảo não bất lực cùng với đám người chấp pháp kết thành nhóm đi vào trong trường tiểu học khiến người ta cảm thấy cực kỳ áp lực, và cặp mắt không biết từ đâu xuất hiện trên không trung, nhưng sau khi nó hé mở lại mang đến cho Thanh Cảng một sức ép cực nặng nề, đều thu gọn vào trong mắt hắn.

Thậm chí hắn còn cảm nhận được cường độ tinh thần của em bé đó đang đánh nhau với cặp mắt đó trên bầu trời.

Cảm nhận được sự căng thẳng và hỗn loạn đang diễn ra trong mấy thành phố ở Thanh Cảng...

Ý nghĩ muốn về nhà và đánh một giấc thật ngon hoàn toàn trái ngược với tình hình hỗn loạn hiện nay ở các thành phố.

Thế là hắn trầm mặc hồi lâu trong những cảm xúc đang dâng trào và đan xen.

Hắn nói nhỏ với mẹ:

"Ta có hơi không cam tâm..."

Khi nghe hắn nói những lời này, bất kể là em gái, hay là người ba đang đứng phía sau, đều có hơi căng thẳng, ánh mắt cũng sáng lên.

Vẻ mặt của mẹ hắn cũng rạng rỡ hơn, sau đó bà

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play