"Đã đến lúc ngươi phải trả giá rồi..."

Khi Lục Tân quay người lại, nhìn thấy trong sân toàn là người chấp pháp, thì nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.

Giọng nói này rất nhẹ nhàng, nhưng cũng dồn dập bởi có vô số người nói cùng một lúc, nhịp điệu đồng đều như được căn chỉnh bằng một chiếc thước kẻ. Đó cũng không phải là một giọng nói của người thật mà là một loại cảm ứng giống như một ảo giác thính giác, đột nhiên xuất hiện trong tinh thần.

Nó lao về phía tòa nhà dạy học theo mọi hướng giống như thủy chiều, đồng thời rung chuyển với sức mạnh tinh thần của cô giáo Tiểu Lộc.

"Trước đây, ngươi đã từng giết những đứa trẻ của cô nhi viện chỉ vì sự ích kỷ và phù phiếm của chính mình"

"Họ ngã xuống vũng máu, chết đi với đôi mắt bất lực mở to"

"Bây giờ, người chỉ có thể trả một cái giá thật đắt để đổi lấy sự yên nghỉ của họ và sự bình yên từ chính trong trái tim cô..."

"Ngươi, ngươi có nghe thấy tiếng kêu gọi của họ không?"

Khi những giọng nói tương tự vang lên thì cùng lúc này, trong tòa nhà dạy học nhỏ này, cơ thể của cô giáo Tiểu Lộc đã co giật không kiểm soát được, đó là một phản ứng xảy ra khi căng thẳng quá mức ảnh hưởng đến hệ thống thần kinh của con người.

Đồng tử cô giãn ra một chút, và một khung cảnh xa xăm hiện lên trong mắt cô.

Toàn bộ văn phòng, hay toàn bộ trại trẻ mồ côi, lần lượt xuất hiện những hình bóng mờ ảo và kỳ dị.

Họ vỗ tay, nhảy nhót vui vẻ trong không khí ở các hành lang của mỗi tầng của tòa nhà dạy học, đi qua các bức tường và cửa sổ.

"Con búp bê nhỏ, ngôi nhà đồ chơi."

"Ngươi trải bàn, ta sắp xếp hoa"

"Nhìn này, nhìn này, hắn ở đây, chúng ta hãy cùng nhau... ú òa ú òa...

"Búp bê nhỏ, chạy trốn đi"

"Dẫn theo con quái vật kia đi"

"Không hay, không hay rồi, hắn đang tức giận, mọi người cùng nhau cười ha ha..."

Cảnh tượng này vừa giống thật vừa giống ảo ảnh, như một cơn ác mộng bao trùm lấy thực tế.

Để cho mọi người sinh ra một nỗi phiền muộn nặng nề, cùng có một cảm giác tội lỗi buồn bã lẫn trong đó.

Vì đây vốn là một loại cảm xúc, nó phản ánh tâm trạng của cô giáo Tiểu Lộc. Cô vốn dĩ có một cảm giác tội lỗi mạnh mẽ về quá khứ, điều này đã được phản ánh trong thực tế. Bây giờ, nó lại bị ảnh hưởng bởi sức mạnh của cuộc xét xử nên đang dần mất kiểm soát.

Lục Tân đứng trong những tầng ảo ảnh này, lông mày nhíu chặt.

Thậm chí ngay cả khóe miệng của hắn cũng đang khẽ giật giật, thế nhưng nhắn vẫn cố kiềm chế, không động đậy.

Cho đến khi người bảo vệ già, ở trong những ảo ảnh này, loạng choạng chạy tới tầng một ở phía tây đến khu ký túc xá dành cho trẻ em.

Hắn mới thầm thở nhẹ một hơi, ngẩng đầu lên thật mạnh.

"Vù,..

Bóng dáng của hắn đột nhiên từ dưới chân tản ra giống như một cơn thủy triều.

Như thể trên tầng ba này đột nhiên xuất hiện một dòng nước suối màu đen, không ngừng tuôn ra, sau đó thuận theo tòa nhà dạy học, chảy xuống từ từ từng tầng. Tấ cả những nơi nó chảy qua, mọi ảo ảnh đều tan biến, tiếng nói huyên náo của lũ trẻ cũng lặng lẽ bị nuốt chửng.

Ngay lập tức Lục Tân quay người lại, nhìn thấy mẹ hắn đang nhẹ nhàng bước tới.

Bà lấy ra một chiếc kéo từ trong túi xách của mình.

Cái bóng của bà cứ lan rộng ra, vẫn là vẻ tao nhã dịu dàng, nhưng lập tức xuất hiện ở các vị trí khác nhau của tòa nhà dạy học.

Một số ở hành lang, một số ở cửa, một số ở trong phòng tối, và một số xuất hiện phía sau các người chấp pháp.

"Trông giống một chú hề hơn cả những chú hề cầm bóng bay và đội vương miện..."

Vô số người mẹ cùng lúc mỉm cười giễu cợt.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Sau đó, trong cùng một thời gian, vang lên vô số âm thanh đóng mở kéo.

Những người chấp pháp mặc vest chỉnh tề, thắt cà vạt, đi giày da bóng, đầu tóc chải gọn gàng, đứng chật kín cả sân, lần lượt tiến vào tòa nhà dạy học từ khắp mọi hướng, chuẩn bị thực hiện phiên tòa xét xử cô giáo Tiểu Lộc.

Nhưng cùng lúc đó, toàn thân bọn đột nhiên đông cứng lại giống như chạm phải một luồng điện không ổn định.

Ngay sau đó, thân thể của họ tan biến rồi vụt tắt, giống như một màn hình TV bị cắt dây.

Chỉ trong chốc lát, tất cả tiếng ồn ào của trẻ em bên trong và bên ngoài tòa nhà dạy học, cũng như đám người chấp pháp, đều biến mất.

"Sức mạnh của cha và mẹ vẫn rất mạnh mẽ..."

Lục Tân thầm thốt lên, cảm khái một tiếng, sau đó nhìn thấy em gái bên cạnh.

Em gái núp ở phía sau ghế sô pha, thân hình nhỏ nhắn cuộn tròn thành một quả bóng, con bé đang lén nhìn cô giáo Tiểu Lộc.

Khi vừa rồi tiếng cười khúc khích của đứa trẻ vang lên, cả cha lẫn mẹ hắn đều không bị ảnh hưởng, còn Lục Tân tuy có bị

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play