"Không, có
rất nhiều chuyện các ngươi không biết..."
Thời điểm Lục
Tân và Số Tám vô thức để lộ thái độ phản bác, cô giáo Tiểu Lộc lại ra sức lắc đầu
thật mạnh, ngăn không cho hai người kia mở miệng, rồi nhỏ giọng kể tiếp:
"Sự việc
không đơn giản như các ngươi vẫn nghĩ đâu, hết thảy mọi chuyện quả thật đều là
trách nhiệm của ta..."
"Ta khi đó
chỉ là một tên trộm thích chạy khắp nơi trong thành phố hỗn loạn cướp đồ ăn...
"Ta căn bản
không biết khi nào thì mình sẽ bị đói chết"
"Cái cô nhi
viện đó, cái nơi đối với các ngươi mà nói giống hệt như ác mộng thì ngược lại,
với ta đó chính là thiên đường."
"Chỉ có nơi
đó ta mới được ăn no, mới được thưởng thức những viên sôcô- la vô cùng ngọt
ngào, thứ mà hồi trước dù ngủ cũng không dám mơ thấy. Ta thậm chí còn được ngồi
trong lớp học bài, viết chữ, mặc những bộ trang phục sạch sẽ, hệt như đám nhóc
con nhà giàu vậy..."
Trong lúc cô
giáo Tiểu Lộc kể chuyện, Lục Tân và Số Tám đều lựa chọn im lặng.
Lời của cô tựa
như ánh đèn, dẫn họ quay trở về khoảng thời gian đã chôn sâu trong ký ức đó,
khiến con người ta không tự chủ được mà vô thức đắm chìm bên trong.
"Ngươi nói,
cuộc sống tốt như vậy, ta lúc ấy còn có gì không hài lòng nữa chứ...
Cô giáo Tiểu Lộc
chầm chậm nói, giọng nghe run run:
"Ta căn bản
không biết tại sao lúc trước mình lại nói như thế.
Ta... ta và các
ngươi sống cùng với nhau, biết rõ đây chính là nơi tốt nhất cho mọi người,
nhưng cuối cùng ta vẫn cố tình kể cho các ngươi nghe về cuộc sống bên ngoài,
khoe khoang với các ngươi rằng thế giới ngoài kia rộng lớn, tự do cỡ
nào..."
Nói tới đây, cô
như không nén nổi cơn xúc động, im lặng không nói Qua một hồi lâu cô mới nhỏ giọng
nói tiếp:
"Lúc ấy ta
căn bản không biết, trong mắt những đứa trẻ đang sống ở cái nơi ngoài mặt thì
vàng son đẹp đẽ, sau lưng lại ẩn giấu vô số cuộc thí nghiệm kinh tởm kia, những
lời khoe khoang vô nghĩa của ta đại diện cho nỗi khát vọng lớn lao cỡ
nào..."
"Sau đó, kế
hoạch chạy trốn xuất hiện..."
"Mà người đầu tiên đưa ra kế hoạch chạy trốn
này... chính là ta." Nói tới đây, cô vô thức lắc đầu:
"Nhưng thật
ra, kẻ thật sự muốn chạy trốn lại không phải là ta"
"Ta vốn là
đứa không cần phải thí nghiệm, sao có thể một lòng chỉ muốn chạy được?"
"Có lẽ trước
khi kế hoạch đó được đưa ra, hay nói đúng hơn là trước cả lúc ta khoe khoang về
cuộc sống bên ngoài qua những lời nói đối, rất nhiều đứa lớn trong cô nhi viện
đã có suy nghĩ đó rồi; ta chỉ là người đầu tiên nhận ra suy nghĩ của chúng cũng
như nói ra ngoài mà thôi...
"Ta thậm
chí còn vì nhìn thấy lỗ kim châm và vết dao phẫu thuật trên người các ngươi mà
tự cho rằng mình chính là một vị anh hùng, dẫn theo các ngươi chạy trốn khỏi
nơi đó."
Lục Tân và Số
Tám đứng lặng nghe cô giảng, vẻ hoang mang dần xuất hiện trên mặt họ.
Dù là chính họ
cũng gần như quên mất những chuyện xảy ra trước khi kế hoạch chạy trốn chân
chính được thực hiện.
Lúc đó, tất cả mọi
chuyện diễn ra rất tự nhiên, cứ vậy thuận lý thành chương.
Quá nhiều đứa trẻ
cảm thấy vô cùng đau đớn vì bị những cuộc thí nghiệm tra tấn không ngừng nghỉ.
Mà họ càng lớn
lên, càng dần ý thức được sự cường đại của mình.
Tuy rằng vì còn
quá nhỏ nên họ chưa chân chính nảy sinh ý định chống lại đám người lớn kia.
Nhưng ý định chạy
trốn lại ngày càng ăn sâu vào lòng họ.
Họ muốn rời khỏi
cô nhi viện này, muốn mãi mãi trốn thoát khỏi những cuộc thí nghiệm và tra tấn
kia.
Tất cả mọi chuyện
xảy ra như thể đã được lên kế hoạch từ trước.
Ai còn nhớ đến
tình huống cụ thể khiến họ nảy sinh suy nghĩ này là gì, cũng như làm sao để xác
định đâu chứ...
Cô giáo Tiểu Lộc
thế mà vẫn còn nhớ rõ...
Cô vậy mà còn nhớ
rõ ràng đến thế, tựa như chẳng hề quên đi, dù chỉ một chút.
Có lẽ, cô quả thật
cũng từng vì chút lòng hiếu thắng của trẻ con mà nói dối họ rằng thế giới bên
ngoài tốt đẹp nhường nào; có lẽ cô cũng thật sự cảm th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.