Những đứa trẻ
đang chơi trò chơi xung quanh, những tiếng cười vui vẻ đó, hòa quyện vào nhau tạo
thành một bầu không khí kỳ lạ, chật kín cả căn phòng làm việc rộng rãi này. Giờ
phút này, Lục Tân thậm chí cảm thấy rằng giống như hắn đang vào trong một loại
ký ức xa lạ méo mó nào đó, tâm trạng vô cùng phiền muộn.
Nhưng hắn vẫn phớt
lờ mọi sự quái gổ và điên rồ xung quanh mình, và chỉ đặt cô giáo Tiểu Lộc lên
ghế sô pha.
Hắn tìm thấy
trong phòng làm việc một hộp thuốc thường dùng để trị các vết trầy xước cho trẻ
em rồi rửa vết thương và băng bó cho cô ấy Cho đến làm xong tất cả những việc
này, hắn mới nhẹ nhàng đứng thẳng người dậy.
Hắn lướt qua những
cảnh điên rồ không thể giải thích bằng lời này, hít một hơi thật sâu và đột ngột
hét lên:
"Số Tám,
cút ra đây gặp ta!"
Ngay lúc tiếng
thét nặng nề đầy giận dữ của Lục Tân vang lên, trường lực méo mó quanh người hắn
cũng bị kích phát theo.
Không khí chung
quanh lập tức trở nên gấp khúc, vặn vẹo, như cơn sóng mãnh liệt đánh thẳng lên
vách tiếng khắp bốn phía, sau đó dội ngược trở lại.
Trong suốt quá
trình, trường lực méo mó lan tràn khắp văn phòng, che lấp hết thảy tơ đen. Chỉ
trong nháy mắt, tất cả tơ đen đã đứt thành từng khúc nhỏ, rơi lộp bộp xuống đất,
thống khổ giãy dụa một hồi rồi dần tan biến. Tràng cười loạn xa ngầu, chồng lắp
lên nhau cùng với bóng dáng quỷ dị cũng lập tức bị đọn đẹp sạch sẽ, chỉ kịp
phát ra tiếng thét chói tai cuối cùng rồi tức khác bị sức mạnh tinh thần của hắn
diệt sạch.
Ngay cả cô giáo
Tiểu Lộc cũng đột ngột ngừng giãy dụa, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện tất cả những
chuyện mới xảy ra dường như chỉ là ảo giác; trên người cô đã không còn sợi tơ
đen nào, cả người nằm lặng trên ghế, bắt mắt nhất chính là phần cổ tay bị băng
kín mít.
Cả căn phòng
đang rung lên, hệt như có động đất, trong chốt bảo vệ ngoài cổng chính, lão bảo
vệ thình lình ngẩng đầu, rút khẩu súng ngắn đã chuẩn bị sẵn từ trước ra nhưng lại
chỉ nhìn chằm chằm vào căn phòng duy nhất còn sáng đèn trong tòa nhà dạy học;
ông do dự, không biết có nên đi lên hay không.
"Số
Chín..."
Sau tiếng rống đầy
mạnh mẽ của Lục Tân, qua hồi lâu, lúc văn phòng đã ngừng rung động, một giọng
nói nhẹ nhàng cất lên.
Lục Tân lạnh
lùng quay đầu, nhìn về phía cánh cửa phòng vệ sinh.
Cánh cửa trước
phòng về sinh đã hư hỏng nặng, nửa khép nửa mở, thông qua lỗ hổng phía trên có
thể nhìn thấy tấm gương bên trong nhà vệ sinh.
Đập vào mắt Lục
Tân là cảnh một người thong dong bước ra từ trong gương.
Hắn mặc bộ tây
trang màu đen, trong tay xách theo cặp táp màu bạc, cả người hơi cúi, chật vật
chưi ra khỏi gương như đang leo cửa sổ vào nhà, sau đó lại thong thả bước ra khỏi
phòng vệ sinh.
Trên lớp sơ mi
trắng dính vài vệt máu, tóc tai cũng không còn chỉnh tề như trước nữa.
Hắn bước vào
phòng khách, dùng ánh mắt thống khổ nhìn Lục Tân, người đó chính là Hứa Kinh,
hay nói đúng hơn là Số Tám.
Khoảnh khắc nhìn
thấy hắn, Lục Tân không kiểm được mà vô thức tiến lên trước một bước, chỉ hận
không thể kéo hắn tới trước mặt, hỏi một trận cho ra lẽ.
"Vừa nãy
không phải ta..."
Nhưng trước khi
bàn tay của Lục Tân tóm được cổ mình, Số Tám đã thở dài một tiếng não nề, sau
đó nhỏ giọng mở miệng:
"Không phải
ta bảo cô ấy làm vậy"
"Ta cũng giống
ngươi, phát hiện cô ấy có ý định hoang phí bản thân nên mới vội chạy từ ngoại ô
về đây."
Bàn tay của Lục
Tân dừng lại ngay trước mắt hắn.
Thật ra chính hắn
cũng cảm nhận được vết thương nơi cổ tay cô giáo Tiểu Lộc không hề có dấu vết sức
mạnh tinh thần dao động nào rõ ràng.
Cho dù là sự
điên rồ và quái dị xuất hiện trong nhà vệ sinh vừa nãy thì cũng là vì tinh thần
biến đổi quá mãnh liệt sau khi phát hiện cô ấy tự sát.
"Vậy rốt cuộc
chuyện quái gì đang xảy ra đây?"
< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.