Một đôi mắt nhìn
Thanh Cảng từ trên trời cũng đã đủ để gây ra những vấn đề khiến cho trật tự xã
hội mất kiểm soát.
Nhưng có Búp Bê
và những người khác ở đây, Lục Tân tin rằng họ sẽ xử lý tốt.
Điều duy nhất
khiến hắn cảm nhận được sự thay đổi chính là khi hắn lái xe tải đi mua đồ ăn,
phát hiện rằng giá cả đã tăng lên rất nhiều. Khi trở về, hắn nhất định phải góp
ý với cấp trên.
Không cần biết
là hắn đang lo lắng hay đang thư giãn, thời gian đếm ngược về số 0 cuối cùng
cũng đang đến gần.
Lục Tân ngồi
trong phòng bảo vệ dưới ánh mặt trời lặn, nằm lệch người trên ghế máy vi tính,
hai chân gác lên bàn, lặng lẽ suy ngẫm xuất thần.
So với người bảo
vệ già vô gia cư và bồn chồn ở bên ngoài, trông hắn có vẻ vô cùng bình tĩnh.
Theo góc độ của
hắn nhìn sang, có thể dễ dàng thấy phòng làm việc của cô giáo Tiểu Lộc.
Cô ấy đang ngồi ở
bàn học gần cửa sổ, nghiêm túc viết gì đó, nhưng mỗi lần viết xong, cô ấy lại
nhặt nó lên, vo viên thành quả bóng rồi ném vào sọt rác, thỉnh thoảng lại nhìn
Lục Tân đang ngồi ở phòng bảo vệ, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống. Sau đó,
cô ấy thậm chí còn kéo rèm cửa xuống.
Thấy cô ấy kéo
rèm cửa, Lục Tân cũng rất không phục mà trượt ghế máy tính, xoay người sang hướng
khác, nhìn ra phía bên ngoài trường học.
Không nhìn thì
không nhìn, tưởng hắn thèm đấy?
Cũng trong ngày
hôm nay, khi mặt trời sắp lặn, uốn lượn qua con đường hoang vu, một người đàn
ông mặc âu phục, đầu tóc chải chuốt vô cùng chỉnh tề, trong tay cầm một chiếc
vali màu bạc, đang từ từ đi từ con ngang đến đây.
Hắn từ từ đi đến
bức tường cao của thành phố vệ tinh số 2 Thanh Cảng và dừng lại.
Hắn vắt áo khoác
trên khuỷu tay, ngẩng đầu nhìn về phía tường cao, trong ánh mắt toàn là tơ
máu... đó là cái nhìn đầy mệt mỏi và bất lực.
Hắn lặng lẽ đứng
trước bức tường cao của Thanh Cảng nhưng không hề bước vào, có về như đang lưỡng
lự.
Trong khi hắn
còn đang do dự, màn đêm đã ập xuống, vầng trăng đỏ sậm nhô lên, lạnh lùng nhìn
thế giới từ phương trời xa xăm.
Dưới ánh trăng mờ
ảo, lại có một người khác đi từ trên đường tới, anh ta cũng mặc một bộ đồ đen,
xách một chiếc vali màu bạc, chân đi đôi giày da bóng loáng. Thân hình thẳng tắp,
rắn chắc, khuôn mặt biểu hiện một vẻ thờ ơ và rất tự tin.
Hắn đi tới bên
người Số Tám đứng bên cạnh hắn và ngẩng đầu nhìn lên bức tường cao.
Số Tám quay đầu
lại nhìn hắn một cái, định nói gì đó, nhưng lại thôi, chỉ đưa mắt nhìn về phía
xa xăm.
Dưới ánh trăng đỏ,
đang có một người mặc bộ vest đen và xách vali bạc đang đi tới.
Mỗi một con đường
đều có người đang đi đến và không chỉ có một người như vậy.
Nhìn rất đông
đúc, không biết có mấy trăm hay mấy nghìn người, đang đến từ con đường trong
vùng hoang vu.
Tất cả họ đều rất
tự tin và bình tĩnh bước đến tập trung trước bức tường cao của thành phố vệ
tinh số 2, sau đó chậm rãi ngắng đầu nhìn bức tường cao.
Đôi môi của Số
Tám khẽ run lên.
Hắn đột nhiên
quay đầu lại, hung tợn nhìn một người bên cạnh có vẻ khác với mình, trầm giọng
nói:
"Các ngươi ở
đây để giúp ta, hay để thúc giục ta thế?"
"Chỉ là tòa
sợ ngươi không đủ thẩm quyền để thi hành án mà thôi..."
Vô sỞ khuôn mặt
xung quanh đều quay đầu nhìn về phía Số Tám.
Dù là ở khoảng
cách gần hay xa, họ cùng lúc lên tiếng:
"Ngươi cũng
biết mà..."
"Người nhận
tội đều sẽ phải chấp hành phán xét..."
"Bất kể người
bị phán xét là người nào hay bất kể chúng ta có thể gặp phải những trở ngại
nào..."
Lần cuối cùng mà
hắn thấy cô giáo Tiểu Lộc là ở hai giờ trước.
Lúc đó, thời
gian đếm ngược trong mắt cô ấy đã là ba giờ, bảy phút, bốn mươi hai giây. Bây
giờ chỉ còn hơn một giờ.
Cho nên sau khi
ngồi yên lặng trong phòng bảo vệ khoảng hai tiếng, Lục Tân bước ra khỏi phòng bảo
vệ, lặng lẽ ra ngoài cổng trường, hút xong một điếu thuốc, sau đó ném tàn thuốc
xuống đất, dùng chân giẫm lên, khẽ vặn mình rồi, quay người đi vào trong. Hắn
đi thẳng đến tòa nhà dạy học.
Đồng hồ đếm ngược
sắp ch ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.