"Loại ô nhiễm này quả thật rất đáng ghét..."
Trong lúc đi lên tầng thượng, Lục Tân cũng đang mải mê suy nghĩ về vấn đề
này.
Nói thật thì trong lòng hắn, quả thật vô cùng chán ghét loại hình thức ô
nhiễm này...
Con người ta bởi vì có ký ức, cho nên mới biết mình là ai, mình là người
như thế nào.
Tất cả mọi thứ của một con người đều được xây dựng trên ký ức.
Nếu có một ngày, ký ức của con người bị thay đổi, họ không biết mình thích
gì, mình ghét gì...
Tới khi đó, họ còn lại được những gì?
Ngoài ra, còn có một chuyện khiến cho Lục Tân vô cùng chán ghét loại ô nhiễm
này.
Đó chính là, ngay cả ký ức của bản thân hắn cũng đã từng bị ảnh hưởng.
Nếu như nói, đoạn thời gian ở cô nhi viện Trăng Đỏ là thiếu hụt, là vì mình
còn nhỏ nên không nhớ kỹ. Thì khoảng thời gian sau khi mình rời khỏi cô nhi viện,
và gặp được Tiểu Lộc lão sư chính là một mối hỗn loạn chân chính.
... Đoạn thời gian ấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
.. Đó cũng là chuyện khiến cho Lục Tân cảm thấy nguy hiểm và trống vắng nhất.
"Đan Binh tiên sinh"
Trong lúc Lục Tân đi tới tầng cao nhất thì nhìn thấy có một tiểu đội mặc đồ
phòng hộ, tay cầm rương cầ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.