"Xem ra ta không thể dựa vào lời nói để thuyết phục ngươi nói sự thật
được..."
Lục Tân nhìn dáng vẻ im lặng của hắn ta, dường như có hơi nhụt chí, hắn lắc
đầu, nhỏ giọng than thở:
"Vậy thì hết cách rồi."
Hắn nói rồi lại dừng, làm cho trí tò mò của Tào Diệp bị câu lên, hắn ta ngẩng
đầu, nhìn về phía Lục Tân.
tầm mắt của hai người chạm nhau, dưới đáy mắt của Tào Diệp dường như lóe
qua một vệt hung ác, khóe miệng cũng mỉm chặt lại.
Còn Lục Tân thì chỉ im lặng nhìn hắn ta, dần dần, vẻ mặt cũng hắn đột nhiên
xuất hiện sự thay đổi, đường cong cơ mặt cũng trở nên mềm mại hơn.
Hai ngón tay đang kẹp lấy điếu thuốc cũng thoáng thay đổi, trở nên nữ tính
quá hơn một chút.
Lục Tân im lặng nhìn Tào Diệp một cái, rồi dường như hiểu ra được gì đó.
"Vù,.."
Cái đèn chân không trong phòng thẩm vấn bỗng nhiên trở nên chập chờn.
Ngay sau đó, một tiếng sàn sạt vang lên, dù không có bất kỳ đụng tới, nhưng
cái rèm cửa ở mặt trước kính lại tự động đóng lại, nhanh chóng cách ly người ở
hai mặt kính. Õ mặt sau, đám người vừa tò mò vừa sốt sắng, ai nấy đều trợn to
hai mắt nhìn nhau.
Ngay sau đó, cái máy thu hình ở góc tường cũng bắt đầu nghiêng về một phía,
phảng phất như đang có người dùng tay bẻ.
Tào Diệp nhìn những hình ảnh quái dị này, nhất thời có chút sốt sắng, đồng
thời có hơi chột dạ nhìn Lục Tân.
Nhưng lúc này, Lục Tân chỉ im lặng ngồi xuống ghế, sau đó nhẹ nhàng dụi tắt
tàn thuốc.
Dù chung quanh liên tục xảy ra những sự thay đổi kỳ lạ, nhưng hắn vẫn có vẻ
rất bình tĩnh và tự nhiên, thậm chí trong động tác còn mang theo vài phần tao
nhã.
Tào Diệp bỗng nhiên sinh ra một ảo giác, đó là ở đằng sau, dường như có một
người phụ nữ đang lặng lẽ nhìn mình.
"Vừa nãy ta vẫn còn hơi do dự, và thời gian đó cũng chính là cơ hội cuối
cùng của ngươi. Chỉ tiếc là ngươi lại không nắm lấy..."
Lục Tân chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn:
"Vì thế..."
Trên mặt hắn hiện lên một nụ cười thân thiện, dường như hắn đang rất vui vẻ.
Nhưng ánh mắt của Tào Diệp lại hiện lên nét sợ hãi vô cùng.
Bởi vì hắn đột nhiên có cảm giác, trong căn phòng thẩm vấn vốn chỉ có hai
người chợt trở nên vô cùng chen chúc.
'Aaa....
Một tiếng hét sợ hãi đột nhiên truyền khắp toàn bộ sở cảnh sát, khiến cho
người nghe cảm thấy vô cùng hoảng loạn.
Tiếng hét này dường như có một sức xuyên thấu vô cùng mạnh mẽ, có thể xuyên
qua từng lớp xì măng dày cộm để truyền tới khắp nơi.
Không chỉ đám người phó tổng Tiếu, Tiểu Mạnh và Trương Vệ Vũ đang ở mặt sau
kính nghe được, mà ngay cả mấy gian phòng cách vách, thậm chí là Trần Vi đang ở
phòng thẩm vấn được trang bị hệ thống cách âm cũng nghe thấy.
Sau khi nghe thấy tiếng hét, Trần Vi bỗng nhiên trở nên vô cùng gấp gáp, cô
la lên:
"Là... Là tiếng của Tào Diệp..."
"Các người... Các người đã làm gì anh ấy?"
Nữ cảnh sát phụ trách thẩm vấn Trần Vi cũng lấy làm kinh hãi, vội vàng nói:
"Ngồi xuống đừng nhúc nhích!"
Nói xong, cô bước nhanh khỏi phòng thẩm vấn, ngẩng đầu nhìn sang thì phát
hiện lầu trên lầu dưới ùa xuống rất nhiều cảnh sát.
Trên mặt mỗi người đều mang theo sự nghi ngờ và ngạc nhiên, thậm chí còn có
người lo lắng hỏi thăm nhau:
"Có đóng máy thu hình chưa? Sao lại ra tay tàn nhẫn như vậy chứ"
Mấy người bên phòng quan sát đối diện cũng chạy ra, căng thẳng hồi đã phát
sinh chuyện gì.
Đám người phó tổng Tiếu cũng đứng lên hết, người nào người nấy đều sợ hãi
nhìn về gian phòng khuất sau tấm rèm che. Giọng nói đều trở nên run rẩy, họ
nhìn về vị cảnh sát vừa mới cởi áo chống đạn ra rồi hỏi:
"Vừa nãy... Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì thế?"
"Cái rèm cửa, cái máy thu hình, còn... còn cái đèn liên tục lấp lóe...
"Đều là do các ngươi điều khiển từ xa sao?"
Vị cảnh sát kia cũng trợn mắt ngoác mồm, cuống quít mặc lại áo chống đạn,
run rẩy nói:
"Không... Không có..."
"Vừa nãy chúng ta... chưa làm cái gì hết!"
Nghe xong câu này, phó tổng Tiếu, Cao Nghiêm, Tiểu Mạnh, bao gồm cả Trương
Vệ Vũ cũng sợ tới mức ánh mắt trở nên lờ đờ.
Chuyện lúc nãy là sao?
Là đạo thuật Mao Sơn ư?
Mới chỉ qua có mười phút mà ở cái hành lang này, số lượng cảnh sát nghe tiếng
hét mà tới càng lúc càng nhiều, thậm chí mấy vị lãnh đạo của sở cảnh sát thành
phố vệ tinh số 2 cũng chạy tới xem. Cũng vào lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn
đang được biết bao tầm mắt nhìn chăm chú bỗng từ từ mở ra.
Lục Tân xoa xoa huyệt thái dương bước từ trong phòng ra, khi nhìn thấy cái
cảnh tượng chen chúc bên ngoài thì không khỏi rùng mình một cái.
"Các ngươi có thể vào trong làm ghi chép rồi."
Sau khi trái tim đã thoáng bình tĩnh lại thì Lục Tân nhìn sang đám người, gật
đầu nói:
"Sau đó đi gọi Đặc Thanh Bộ tới bắt người."
Trong lúc hắn đang nói chuyện thì có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chất vấn đầy
lo lắng của Trần Vi ở phòng thẩm vấn xa xa, cô gái nhỏ kia dường như đã lo lắng
tới phát điên, đang dùng sức đập ầm ầm vào cửa phòng. Lục Tân im lặng một chút,
nói tiếp:
"Bao gồm cả cô ta."
Lúc này cả đám cảnh sát mới phản ứng lại, vội vàng gật đầu liên tục.
Lục Tân đi vào phòng quan sát ở đối diện, đưa mắt nhìn đám người phó tổng
Tiếu đang căng thẳng.
Hắn khẽ thở dài, nhìn thoáng qua người trẻ tuổi tên là Trương Vệ Vũ:
"Đã điều tra xong rồi."
"Hả? ?"
Người trong phòng đều ngẩn ra, sau đó vội vàng hỏi:
"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"
Đặc biệt là Trương Vệ Vũ, hắn dùng sức xoa mặt mình một cái, sau đó dùng một
ánh mắt vừa nghi hoặc vừa chờ mong nhìn Lục Tân.
"Đây quả thật là một sự kiện ô nhiễm đặc biệt."
Lục Tân nhìn sang Tiểu Mạnh, quyết định nói tính chất của sự việc trước.
"Gì?"
Tiểu Mạnh nghe vậy thì ngẩn ngơ, sau đó trên mặt là một nét vui mừng không
thể che giấu.
Đội điều tra những sự kiện thần bí này của họ hối hả chừng mấy ngày, nhưng
mấy chuyện đáng sợ mà những người kia nói đều là mấy chuyện vụn vặt linh tinh.
Còn chuyện của mình, lúc mình nói thì chẳng có ai tin. Bây giờ thì tốt rồi, các
người ra đây mà xem, cuối cùng chỉ có việc của ta mới là việc thật. Hừ.
Đương nhiên, tuổi của hắn còn nhỏ, không hiểu được hết ý nghĩa trong câu ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.