Lục Tân quan sát ông ta một chút, rồi quyết định dù ông ta có đáp lại hay
không cũng đều sẽ bắt ông ta về.
Mặc dù hắn chưa phát hiện ra có con quái vật tinh thần nào trên người ông
già này không, nhưng Lục Tân có thể cảm nhận được ông ta có gì đó không đúng.
Tên nhân loại này đã cực kỳ già yếu, đến độ sức mạnh tinh thần cũng bắt đầu
giảm sút.
Nếu nói cường độ tinh thần của người thường là mười đơn vị, vậy ông già này
có thể chỉ còn lại hai, thậm chí là ba đơn vị.
Nếu dùng một câu để hình dung ông ta lúc này, vậy đó chính là nến tàn trước
gió.
Nhưng trong cỗ sức mạnh tinh thần suy yếu như vậy, hắn lại thấp thoáng cảm
nhận được một cỗ sức mạnh tinh thần khác lạ khác.
Hệt như trong lớp vải cũ nát lại thoáng hiện hoa văn vàng sáng chói.
Dù đối phương đã cố gắng che giấu thật kỹ, nhưng ở trước mặt cường độ tinh
thần cực mạnh, tất cả nỗ lực chỉ là gió bay.
"Vì ngươi muốn bắt ta về nên ngay cả tiền thuốc lá cũng không muốn trả,
đúng không?"
Trong lúc Lục Tân đang nghĩ xem nên trói ông ta lại hay là dùng máy khống
chế năng lực trước, bên tai chợt vang lên một giọng nói.
Hắn cau mày nhìn sang, trong bóng tối, cạnh người ông già bỗng hiện ra một
thứ gì đó tròn tròn.
Đó là một cái đầu của một người trông còn khá trẻ, dung mạo thanh tú, được
đỡ lấy bởi một cái cổ thon dài.
Mà cái cổ này lại mọc ngay ở chỗ bả vai ông già.
Hiện tượng này khiến ông ta như có tận hai cái đầu, vừa lạ lùng vừa quái dị.
Lục Tân híp mắt lại, nhìn cái đầu quái lạ này, khẽ thì thầm:
"Ngươi quả nhiên có vấn đề."
"Còn có bật lửa..."
Cái đầu kia cất giọng u ám, đôi mắt ẩn trong bóng tối nhìn chằm chằm vào mặt
Lục Tân.
Lục Tân thoáng im lặng vài giây, sau đó rút súng ra, mở chốt an toàn, lẳng
lặng nhìn cái đầu:
"Ngươi định trực tiếp bị ta bắt, hay là muốn làm theo trình tự phản
kháng rồi mới bị bắt?"
"Nhắc ngươi một chút, ta xuống tay có chút nặng, nếu nhất quyết muốn
ta cưỡng ép bắt ngươi, rất có thể sẽ chết đó."
Cái đầu trẻ trung kia không trả lời ngay, nó nghĩ ngợi một lát rồi mới nói:
"Thật ra ta rất khó hiểu, rõ ràng ta đã cẩn thận tới vậy, cũng chẳng
gây ra động tĩnh gì quá lớn, với sự ô nhiễm ở cấp bậc này, trừ phi có người cố
tình điều tra, nếu không sẽ chẳng nhìn ra được vấn đề gì..." "Vậy
nên, rốt cuộc ngươi đã phát hiện bằng cách nào?"
Lục Tân cau mày trả lời:
"Phát hiện hai người trẻ tuổi kia có vấn đề, sau đó đột nhập vào nhà
điều tra, thẩm vấn một chút không phải là ra rồi sao?"
Cái đầu trẻ tuổi kia im lặng vài giây:
"Ta thật không ngờ một dị biến giả mạnh mẽ như ngươi sẽ lén lút bám
theo sau lưng hai người thường chỉ để điều tra chút chuyện nhỏ như vây, so với
những dị biến giả cường đại khác thì..."
".. Nñgươi có cảm thấy bản thân mình không hề làm việc đàng hoàng
không?"
Lục Tân rơi vào trầm tư, bỗng không biết phải trả lời thế nào nữa. Chẳng lẽ
lại nói với hắn mình làm vậy là vì kiếm hai trăm ngàn?
"Đan Binh, nghe thấy không?"
Đúng lúc, ở phía đuôi gọng kính bỗng vang lên giọng nói của Trần Tinh:
"Đã giăng dây phong tỏa xong, có thể tiến hành bắt giữ rồi."
"Rõ"
Lục Tân đáp lại một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, đột ngột vươn tay tóm lấy
cái cổ thon dài kia:
"Theo ta trở về!"
"Xoẹt!"
Động tác của hắn rất nhanh, cũng đã nhắm chuẩn mục tiêu rồi nên mới tự tin
vươn tay bắt như vậy.
Bàn tay thò ra tìm tòi, khi chạm phải thứ gì vừa trơn trượt, dính dấp lại
nhẫn nhụ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.