Khoảng cách rời khỏi thế giới này còn mười lăm ngày.
Đếm ngược còn mười bốn ngày.
Yến Thừa Cựu dựa theo lời dặn của Lâm Ẩm Vô thu thập thi thể Dương Tuyển thú và Dương Tuyển thực vật về. Những thi thể này cơ hồ chất thành một ngọn núi lớn, một khối lại một khối xếp chồng trên đất, vô cùng đáng sợ.
“Đốt chúng đi.” Lâm Ẩm Vô nói, “Nhiều đồ vật như vậy chúng ta mang không hết.”
“Tôi biết.” Yến Thừa Cựu gật đầu, nhưng nhìn nhiều thi thể như vậy, vẫn cảm thấy có chút bất an.
“Lâm Ẩm Vô, anh biết chuyện này sẽ đến.” Yến Thừa Cựu quay đầu nhìn Lâm Ẩm Vô, “Anh dường như đã sớm chuẩn bị.”
“Tôi từ nhỏ đến lớn, chân lý thờ phụng duy nhất chính là ‘Thiên hạ không có đĩa bánh rơi xuống’. Trở thành Dương Tuyển giả thực sự có quá nhiều chỗ tốt, nếu nói không có tác dụng phụ, tôi không tin. Tôi không biết nguồn gốc mặt trời đen là cái gì, nhưng nếu nó xuất hiện, sinh linh trên mặt đất bởi vì nó mà chết vô số, không có đạo lý Dương Tuyển giả có thể tránh được một kiếp.” Thời điểm Lâm Ẩm Vô nói những lời này, tựa hồ căn bản không đem mình đặt trong hàng ngũ Dương Tuyển giả, sự khách quan này khiến người nghe kinh ngạc, “Nếu như đem vụ tai nạn này so sánh thành công phòng chiến đơn giản, liền dễ hiểu hơn nhiều.”
“Có ý gì?” Yến Thừa Cựu theo bản năng hỏi một câu.
“Tôi từ nhỏ rất dễ bị cảm, mỗi lần bị cảm thì hắt xì không ngừng, còn kèm đau đầu và đi ngoài.” Lâm Ẩm Vô khẽ mỉm cười, “Tôi uống thuốc trị cảm mạo, yên ổn một khoảng thời gian, nhưng lần sau vẫn có thể bị cảm lại.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT