Văn tử tuyệt sát 999 ngồi chồm hỗm bên cạnh thi thể của Cúc phân thiên hạ, ngồi một cách đoan chính nghiêm chỉnh hồi lâu mới gõ ra dòng chữ.
(Gần) Văn tử tuyệt sát 999: Bà chị à, có cần em giai giúp chị báo thù không?
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Không, chị đây nhất định phải đích thân giết chết hắn.
Cúc phân thiên hạ không hổ danh là lão tổ tông của Đại tiện nhân cốc, thái độ của cô nàng đối với chuyện này vô cùng cứng rắn. Mặc dù nói vừa rồi cô nàng bị ngược khá thảm, nhưng quần chúng vẫn vì Đạm thị kê đản đích đản lau mồ hôi lạnh, bị bong bóng chat cuồng ma bám riết, có thể có kết cục tốt đẹp sao? Kết cục cuối cùng chỉ có thể là trứng nát người vong mà thôi!
Sau đó ......
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Này, đừng có đi chứ! Quay trở lại đem chị đây cứu sống đã cái tên quả trứng kia!
Đạm thị kê đản đích đản chuẩn bị thao tác lên ngựa run rẩy một cái suýt chút nữa liền ngã sấp xuống, vừa mới tàn nhẫn vô tình giết cô chính là tôi đấy? Là tôi đấy nhỉ? Đạm thị kê đản đích đản miễn cưỡng đem ngụm máu sắp phun ra nuốt trở lại, giữa lúc không kịp chuẩn bị, tiết tấu của bang Nhược thủy cũng được mở ra.
(Gần) Nhược nữ tử: Đúng a, mau quay lại hồi sinh đi!
(Gần) Ngẫu nhĩ quân: Đản đản quân, cậu mau trở lại hồi sinh a~
(Gần) Kiệt suất đích tiểu nhị bức: Mau quay lại hồi sinh a trứng dược sư!
(Gần) Cà sa như hỏa: Đúng nha, không thể giết xong liền không phụ trách chứ! Không thể làm mất hết mặt mũi của dược sư chúng ta!
(Gần) Đạm thị kê đản dích đản: ......
Mi là kẻ không có tư cách nói câu này nhất có được không? Mi cũng tự biết bản thân mình là dược sư hả? Mi không có kĩ năng hồi sinh sao? Mi đứng ở đó nói chuyện không cảm thấy đau eo hả? Ấy, không đúng, anh ta là đang ngồi dưới đất nói chuyện.
Lại nói, năm đó vì sao mình lại tham gia bang hội Nhược thủy tam thiên này nhỉ?À, hình như ngày hôm đó đi qua Dao Trì, thấy người bên Nhược thủy đang tổ chức tiệc nghênh đón Diệp lạc ô đề và Mộ Nha trở lại, cứ vậy liền bị kéo qua rồi. Đạm thị kê đản đích đản hồi tưởng lại chuyện cũ, có chút thương tâm nho nhỏ. Nhưng cậu là một anh hùng hảo hán, co được dãn được, bởi vậy cậu cưỡi ngựa quay trở lại hồi sinh cho Cúc phân thiên hạ.
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Nhắc lại lần nữa, tôi chỉ là người qua đường ......
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Óa ha ha ha ha ha Tiểu tiện đâu, mau đến nói cho cậu ta biết giáo huấn của Đại tiện nhân cốc chúng ta!
(Gần) Yêu nghiệt khán tiện: Chúng ta có cái này sao? ? ?
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Hình như không có ... có điều không sao cả, từ hôm nay trở đi Đản đản sẽ trở thành thành viên thứ ba của Đại tiện cốc nhà chúng ta, mọi người vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng nào!
Sự việc phát triển đã vượt qua phạm vi ý thức và suy nghĩ của người thường, nhưng thân là người của bang Nhược thủy, trước nay bọn họ chưa từng suy tư đến mấy chuyện như thế này, bất kể là hiểu hay không hiểu, trước tiên cứ tung hoa chúc mừng cái đã rồi lại nói sau. Bởi vậy Đạm thị kê đản đích đản rất nhanh đã bị biển cánh hoa nuốt chửng, sau đó cậu ta không nói một lời, chỉ điềm nhiên lên ngựa xoay người bước đi như bay.
Yêu nghiệt khán tiện sốt ruột nhá, thật không dễ dàng mới có được một cái đồng môn sư huynh đệ, sao có thể để cậu ta chạy mất chứ? Nhưng lần này Cúc phân thiên hạ lại cực kì bình tĩnh, bắn ra một tràng 'Óa ha ha ha ha ha', sau đó tựa như đã nắm chắc thắng lợi trong tay nói:
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Gấp gáp cái gì! Sau ba ngày nữa chị đây sẽ làm hắn ngã dưới gót giày vàng của chị đây, các người không tin hả? Dám cá cược không!
(Gần) Cà sa như hỏa: Dựa vào năng lực có thể qua đường với mọi hiện trường hỗn chiến rồi các thể loại trận địa nguy hiểm của Đản quân, tôi cảm thấy ... một tuần đi.
(Gần) Đại thấp huynh: Nhưng sở trường của Cúc tỷ là công kích tinh thần đó, tôi thấy ba ngày là quá đủ rồi ~
(Gần) Nhược nữ tử: Cá cái gì?
(Gần) Yêu nghiệt khán tiện: Ai thua người đó đi núi Côn Lôn nhảy vực.
(Gần) Kiệt xuất đích tiểu nhị bức: Lột đồ chạy.
(Gần) Văn tử tuyệt sát 999: Mộ Nha cũng cá hả?
Tại sao tôi lại trúng đạn nữa rồi? Rõ ràng tôi đã che giấu cảm giác tồn tại rất tốt mà?
(Gần) Thiếu chủ tôi gả: Thần phu đại nhân cũng cược đi! Thua thì kêu đại thần lột đồ chạy là được rồi!
Thiếu chủ tôi gả cậu thực đúng là fan cứng nha.
(Gần) Cà sa như hỏa: Đúng vậy nha! Mọi người không cần ngượng ngùng, mau tới đặt cược, thua thì đại thần lột đồ chạy ! Tất cả đều là đại thần lõa thể chạy nào! Chạy từ Vân Mộng Trạch chạy tới núi Côn Lôn!
(Gần) Diệp lạc ô đề: ......
Đại thần cứ vậy liền bị bán luôn rồi, vì thỏa mãn dục vọng vừa muốn cá cược lại vừa muốn được xem đại thần chạy thoát y của mọi người, cứ vậy liền bị bán đi một cách triệt để. Tạ Phi nhìn từng đoàn liên tiếp gửi ra biểu tình rớt nước miếng cùng biểu tình hoa si mới sâu sắc lĩnh hội được nhiệt tình như hỏa của đoàn hậu cung quý phi tài nữ này. Mà loại nhiệt tình này trong nháy mắt đã đốt đến trên kênh thế giới.
Cũng không biết vị qua đường nào sau khi thấy được tràng cảnh cá cược đổ đốn của người bang Nhược thủy cũng gửi lên kênh thế giới cầu vây xem tấm lưng trần tiêu hồn của đại thần. Lửa lớn cứ vậy mà cháy rụi thảo nguyên xanh, tin nhắn đã gửi ra khó lòng thu hồi cục diện. Tạ Phi điềm tĩnh nhìn một đoàn rớt nước miếng, lại nhìn khung tán gẫu sắp nổ tung của Diệp lạc ô đề rồi bình tĩnh chọn vào cột đăng xuất.
Nếu La Khanh biết cậu dùng acc của anh có một lúc liền lấy về được một hồ nước miếng, không biết anh sẽ có phản ứng ra sao nhỉ? Tạ Phi nghĩ nghĩ, liền cảm thấy bản thân thật không có tiền đồ, mặc dù chính bản thân cậu cũng muốn nhìn thử một cái, thực sự, chỉ muốn có một chút chút thôi.
Đăng xuất xong Tạ Phi liền xoay qua nhìn Ninh Hàn, Anh ta vẫn đang ngồi trước dàn máy tính trong phòng, vẻ mặt lạnh như băng không chút cảm xúc hiện tại đã trở lên ôn hòa hơn rất nhiều. Từ góc nhìn của Tạ Phi, trùng hợp có thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ đó dường như thấp thoáng xuất hiện ý cười.
Tạ Phi mỉm cười, cũng không làm phiền đến anh ta nữa, tự mình ôm máy tính đi ra khỏi phòng. Để máy tính xuống bàn rồi đi xuống lầu rót lấy một cốc nước, nhìn căn phòng trống trải trong lòng cũng cảm thấy trống rỗng theo. La Khanh vẫn chưa về, gọi điện thoại cho anh lại không thấy ai bắt máy, mới qua vài tiếng đồng hồ mà Tạ Phi cảm giác như thời gian đã qua rất lâu rồi.
Phù ..... thở dài một cái, Tạ Phi nhanh chóng kiềm chế suy nghĩ miên man trong đầu, không để bản thân suy nghĩ linh tinh nữa, nhanh chóng chạy về phòng chuẩn bị đi ngủ. Nằm trên giường của La Khanh, nhìn bức ảnh La Khanh đặt ở đầu giường suy nghĩ hồi lâu mới đi vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau là thứ hai, Tạ Phi như thường đi tới trường lên lớp học. Thầy giáo lớp văn học cổ đại vừa đúng lúc hết kì nghỉ phép trở lại giảng dạy làm toàn thể học sinh trong lớp kêu than một trận. Còn có sinh viên lớp khác đến nghe giảng, vừa thấy người giảng dạy không phải La Khanh liền nhanh chóng thu thập đồ đạc rời đi. Tạ Phi thậm chí có thể thấy trong những nữ sinh đó còn có người cầm trong tay một bức thư màu phấn hồng, nét mặt buồn bã như sắp khóc tới nơi rồi.
Đào hoa nhà đại thần sao lại nhiều như thế.
Tạ Phi không khỏi xấu tính nghĩ: Nếu mấy vị thiếu nữ ngưỡng mộ La đại nhân kia biết hai ngày nay cậu đều ngủ trên giường của La Khanh thì sẽ thế nào nhỉ? Liệu cậu có bị phân thây không nhỉ. Tạ Phi bỗng cảm thấy da đầu có hơi tê dại, nhanh chóng tập trung tinh thần nghe giảng. Chỉ là trên bục giảng không còn tiếng giảng bài của La Khanh vọng lại, cũng không có ánh mắt của La Khanh dán dính qua đây, cậu làm sao cũng cảm thấy không quen cho lắm.
Thói quen thực là một thứ đáng sợ.
Buổi chiều Tạ Phi không có tiết học nên quyết định trở lại công ty, Ngôn Nguyệt Bạch gửi tin nhắn qua cho cậu: Hà Thấm tới rồi. Phong Hạc cô nương đại giá quang lâm, Tạ Phi lấy danh nghĩa là nhà mẹ đẻ của Tiểu Nguyệt Bạch, hoặc nói là người có duyên nợ sâu sắc nhất với cô ấy, dù thế nào cũng phải tự mình đi đón tiếp một cách nồng nhiệt.
Hà Thấm kéo theo một chiếc vali cực lớn đi tới, dáng người thon dài, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc được buộc gọn về phía sau tạo thành một cái đuôi ngựa thoải mái, nét mặt sáng ngời lộ ra vài phần anh khí hào nhoáng. Không thể không nói, đứng cùng một chỗ với Ngôn Nguyệt Bạch đúng thật là vô cùng đẹp đôi, đẹp đôi tới mức có thể trực tiếp đi chụp ảnh bìa tạp chí luôn rồi.
Lúc Tạ Phi tới phòng làm việc của Ngôn Nguyệt Bạch, Hà Thấm đang nói chuyện phiếm với cậu ta, vừa thấy Tạ Phi đi qua, cô nàng liền không chút che giấu mà nhìn thẳng về phía cậu, nhìn thật lâu, ánh mắt mang theo sự đánh giá nhưng không làm người khác khó chịu, nhưng là ... Tạ Phi sẽ cảm thấy xấu hổ nha.
Đến hiện tại Tạ Phi vẫn còn nhớ cái lý luận 'Gay già ngược tôi trăm ngàn lần' của Phong Hạc cô nương, đây là lần đầu gặp mặt, khó tránh khỏi ... có điều Hà Thấm vẫn duy trì phong cách tác phong uy vũ bá đạo của mình như khi ở trong game, cô đợi Tạ Phi đến gần liền mỉm cười, phóng khoáng hào sảng giơ tay nói: "Tôi là Hà Thấm. Lần đâu gặp mặt xin được chỉ giáo nhiều hơn."
Tạ Phi cũng mỉm cười bắt tay với cô, "Tạ Phi."
Đối mặt với sự tự nhiên hào phóng của Phong Hạc cô nương, bất kể là ai đều phải cam bái hạ phong. Lại nhìn Ngôn Nguyệt bạch ở bên cạnh, dáng vẻ chính là biểu cảm 'Đây là vợ anh đây, anh đây thực kiêu ngạo'. Ai nhìn vào cũng có cảm giác tên này cực kỳ thiếu đánh.
Ngôn Nguyệt Bạch vốn định xin nghỉ nửa ngày để về sắp xếp chỗ ở cho Hà Thấm, nhưng Hà Thấm lại không muốn anh vì mình bỏ lỡ nửa ngày làm việc liền đến công ty ngồi bên cạnh anh ta nguyên một buổi chiều. Có bà nhà trông coi, Tổng biên tập Ngôn tăng hết công suất, chăm chỉ cần cù làm việc. Bởi vậy, người trong công ty đều xếp hàng chạy qua vây xem cảnh tượng kì dị này, tư thái tổng biên tập Ngôn nghiêm túc yêu nghề chăm chỉ làm việc không phải lúc nào cũng có thể thấy được đâu nhé.
Buổi tối Ngôn Nguyệt Bạch định làm lễ tẩy trần cho Hà Thấm, vốn tính gọi Tạ Phi đi cùng nhưng Tạ Phi không muốn đi làm bóng đèn nên từ chối đi. Cậu lái xe rời khỏi công ty, tính trở về nhà, nhưng không biết thế nào đến đoạn ngã rẽ liền rẽ về phía hướng ngoại ô thành phố. Một tiếng sau cậu nhận mệnh đứng trước cửa nhà La Khanh.
La Khanh hiển hiển nhiên vẫn chưa trở lại, người mở cửa là Ninh Hàn. Thấy Tạ Phi trở lại, ánh mắt lộ ra nét kinh ngạc, nhưng cũng không nói cái gì.
"Anh định rời đi hả?" Thấy Ninh Hàn đi giày bộ dáng chuẩn bị rời đi, Tạ Phi liền hỏi.
"Ừ. Bên tôi có chút chuyện, không thể rời đi quá lâu." giọng điệu Ninh Hàn vẫn lãnh đạm như vậy, nhưng có hơi dừng một chút, lại an ủi nói: "Cậu lại đợi một thời gian đi, có lẽ ngày mai là cậu ta có thể quay trở lại rồi. Cậu ta rất quan tâm tới cậu, sẽ không để cậu phải đợi lâu."
Nhận được sự quan tâm của Ninh Hàn làm Tạ Phi có hơi nhạc nhiên, theo đó liền hiểu được, Ninh Hàn thuộc tuýp người ngoài lạnh trong nóng, nếu không sẽ không có khả năng kết bạn với La Khanh nhiều năm như vậy.
Sau khi Ninh Hàn rời đi, Tạ Phi lại một mình buồn chán lật qua lật lại trong phòng La Khanh, không có ai nói chuyện với cậu, Tạ Phi đi thăm quan lại một lượt những phòng mà ngày hôm đó La Khanh từng dẫn cậu đi qua. Đây là nhà La Khanh, là nơi anh sinh sống và làm việc. Những quyển sách anh ấy thích đọc, những cây cỏ anh ấy trồng, thói quen để bình mực bên tay trái, đều từng chút từng chút làm Tạ Phi hiểu thêm về con người đó, từ những điều nhỏ nhặt mà có thể thấy được toàn bộ. Hình ảnh La Khanh trong lòng càng thêm sâu đậm.
Lúc La Khanh trở lại đã là buổi sáng của hai ngày sau đó. Ông cụ rốt cuộc cũng chịu buông tha cho anh, La Khanh lập tức lái xe rời đi, anh nhớ nhà, trong nhà còn có Tạ Phi. Dù cho anh không chắc chắn liệu Tạ Phi có còn ở trong căn phòng đó đợi anh hay không, dù sao cũng đã qua ba ngày rồi, Tạ Phi có trở lại nhà cậu ấy cũng là điều dễ hiểu.
Cho nên lúc La Khanh mở cửa nhà tâm trạng có hơi nóng vội, không còn sự ung dung của thường ngày. Sau khi mở cửa thấy đôi giày thuộc về Tạ Phi trước cửa nhà, cả người anh như bị đóng đinh tại chỗ.
Hiện tại vẫn còn sớm, còn chưa tới bảy giờ sáng, Tạ Phi có lẽ vẫn chưa ngủ dậy. Nghĩ như vậy, La Khanh chạy nhanh lên lầu mở cửa phòng ngủ của chính mình. Quả nhiên, Tạ Phi nằm lọt thỏm trong đống chăn mềm mại, chỉ có cái đầu đang lộ ra bên ngoài, cậu ngủ say như một đứa nhỏ.
La Khanh sợ mình làm cậu thức giấc, anh bước đi từng bước nhẹ nhàng, lúc ngồi xuống dưới giường cũng chầm chậm ngồi xuống. Giơ tay xoa nhẹ mái tóc Tạ Phi, cảm xúc chân thật đó cho anh biết: Tạ Phi thực sự ở đây đợi anh về.
Tình cảm trong lòng khó lòng kiềm chế, anh thực muốn đem người trên giường ôm vào trong lồng ngực chết cũng không buông tay. La Khanh lúc này mới phát hiện bản thân như cậu trai mười tám tuổi mới biết yêu, chỉ vì gặp được đúng người mà giao ra hết thảy.
Lúc này Tạ Phi cũng đã tỉnh lại, cậu có hơi lạ giường cho nên ngủ không được sâu. Lúc tỉnh lại đúng lúc thấy cảnh tượng La Khanh ôn nhu tình cảm nhìn về phía mình, cậu chớp chớp mắt còn cho rằng bản thân gặp ảo giác nữa chứ: Không phải chứ, mình thực sự nhớ anh ấy đến vậy sao? Mới bao lâu chưa gặp sao bắt đầu gặp ảo giác rồi?
Ngĩ vậy, Tạ Phi mơ mơ màng màng vô ý thức giơ tay ra sờ lên mặt La Khanh, Ý? ấm áp nha, là thật nha ...... Tạ Phi bỗng mỉm cười, nụ cười rất nhạt, nhưng trực tiếp khắc sâu trong lòng La Khanh, làm anh bất lực cười khổ một cái, cúi người cách chăn ôm lấy cậu vào lòng.
"Anh trở lại rồi." Anh nói khẽ bên tai cậu.
Cuộc đời này của anh coi như bị nắm chặt trong lòng bàn tay em rồi, Tạ Phi ơi. Anh thầm nghĩ trong lòng.
Người dịch: Hana_Nguyen