Căn phòng rộng rãi, hương rượu thoang thoảng, không khí lạnh lẽo cùng với hai con người đều trầm mặc không ai muốn nói chuyện. Ninh Hàn ngồi trên mặt sàn, gió thu lạnh lẽo nhẹ nhàng vây quanh hắn, giống như đang ngồi giữa một thành phố cô đơn.
Tạ Phi cũng không biết vì sao không khí bỗng trở lên lạnh lẽo đến thế, cậu muốn nói gì đó, nhưng nhìn Ninh Hàn lại cảm thấy bất kể bản thân nói cái gì đều không thể tạo thành bất cứ gợn sóng nào đối với người trước mặt. Bỗng một suy nghĩ nổi lên trong lòng Tạ Phi, cậu suy ngẫm một hồi, rất nhanh liền rời khỏi phòng.
Ninh Hàn nghe thấy bước chân của Tạ Phi liền cho rằng cậu đã rời đi rồi, thuận tay cầm lấy bình rượu. Anh ngủ không được, cũng chẳng phải muốn mượn rượu giải sầu, chỉ cảm thấy miệng đắng có hơi khô khan, muốn uống thứ gì đó để đem vị đắng trong miệng nuốt xuống mà thôi. Nhưng không bao lâu Tạ Phi đã quay trở lại, còn mang theo rất nhiều đồ: Một chiếc máy tính laptop, một máy cắm thẻ, một chiếc thẻ game hoàn toàn mới.
"Dù sao anh cũng không ngủ được, lại đây chơi game không?" Tạ Phi lắc lắc thẻ game trong tay. Đêm nay tâm trạng Tạ Phi có hơi phức tạp, dứt khoát tìm người cùng chơi game giết thời gian. Còn có thể quên đi cảm giác khó chịu cùng suy nghĩ vẩn vơ trong đầu.
Ninh Hàn mới đầu không quá muốn chơi, nhưng Tạ Phi nói: "Anh không muốn biết Tô Lê trong game là người như thế nào sao? Dù sao thì với cái bộ não đó của cậu ta, tuyệt đối đoán không ra anh là ai."
Bởi vậy, chỉ vài phút sau Ninh Hàn đã được sắp xếp ổn thỏa. Một tiểu Dược sư tên Phù Ly cứ vậy được sinh ra trong tân thủ thôn của Cổ Vực.
Ninh Hàn hiển nhiên không thuộc nhóm tay tàn, không bao lâu đã có thể làm quen với thao tác nhân vật, không cần Tạ Phi dạy, nhẹ nhành mở ra con đường thăng cấp không ngừng nghỉ, mà hiệu suất còn đặc biệt cao, không bao lâu liền tăng liền 5 cấp. Lại thêm một hồi liền tiến tới cấp 10, đã có thể bước ra khỏi tân thủ thôn. Thăng cấp thời kì đầu trong Cổ Vực rất nhanh, làm vài cái nhiệm vụ là có thể vượt qua.
Tạ Phi thao tác Diệp lạc ô đề nhưng không có làm nhiệm vụ với Phù Ly. Bởi vì id Diệp lạc ô đề này quá chói mắt, gần đây danh tiếng quá lớn, cho nên cậu chỉ đem tọa độ của Trung nhị bất thị bệnh gửi qua cho Ninh Hàn sau đó tự mình rời đi. Có điều nói là rời đi, thực ra cậu chỉ rời tới địa phương cách Trung nhị bất thị bệnh không xa -- Cậu thực hiếu kì trong game hai người này sẽ có sự mở đầu như thế nào.
Phù Ly rất nhanh thì tới được vị trí của Trung nhị bất thị bệnh. Trung nhị vẫn đang nằm phơi xác ở đó, chỉ có điều đã rời qua vị trí khác, chết ở ngay bên cạnh một đầm nước nhỏ. Chỗ này ít người lui tới, lúc Phù Ly tới chỉ thấy mỗi cỗ thi thể của Trung nhị, ngay cả một con quái đều không có, làm người ta không khỏi hoài nghi Trung nhị quân rốt cuộc làm thế nào giết chết được chính mình cơ chứ.
Phù Ly đứng bên cạnh Trung nhị bất thị bệnh một lúc lâu, lâu tới nỗi Tô Lê còn đang nghĩ ngợi chuyện gì đó cũng bắt đầu chú ý tới tiểu dược sư bên cạnh mình. Sau đó cậu sờ đầu mình, cũng trừng mắt nhìn dược sư một lúc lâu, cuối cùng cho ra kết luận -- Cái người này sao cứ ngốc đơ đứng tại đây vậy nhỉ? Nhìn xem động cũng không thèm động, chơi vui a.
Cũng đúng lúc này, Phù Ly rốt cuộc cũng chịu di chuyển, một vầng sáng trắng bao trùm lấy Trung nhị đưa cậu ta về với nhân gian. Ninh Hàn cũng không biết bản thân đang làm cái gì, hành vi của bản thân sắp không có cách nào có thể lý giải, mà cái người trước mắt hiển nhiên càng thêm ở trạng thái không có cách nào lý giải.
(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Tôi sống ! lại ! rồi! Tiểu dược sư tôi đại biểu cho toàn vũ trụ cảm tạ cậu!
Vừa rồi còn là một cỗ thi thể an tĩnh, hiện tại chế độ nhảy nhót hớn hở của Trung nhị được mở hoàn toàn, Ninh Hàn nhìn mãi cũng thành thói quen. Nhưng anh còn chưa kịp nói câu nào, Trung nhị bất thị bệnh lại hùng hùng hổ hổ chạy tới bên cạnh con sông nhỏ.
Cậu ta nhảy ... sông ... rồi? Quá kích động nên nhảy sông hả?
Ngón tay đánh chữ của Ninh Hàn đơ trên bàn phím, sau đó dừng lại động tác, nghiêm túc trừng mắt nhìn bề mặt sông. Trung Nhị bất thị bệnh không bao lâu liền nổi lên, trên đầu nhảy ra một cái bong bóng chat.
(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Tiểu dược sư cậu có Quy tức hoàn không? Tôi mới nghĩ ra là mình đã dùng hết rồi, nếu không tôi lại bị ngộp thở mà chết nữa .....
(Gần) Phù Ly: Cậu xuống sông làm cái gì?
(Gần) Trung Nhị bất thị bệnh: Nhặt đá! Nhặt thật nhiều thật nhiều đá! Nhặt đủ bảy viên Nữ oa thạch tôi có thể ước một điều ước với hệ thống!
Game này ... còn có thiết kế kiểu đó sao? Ninh Hàn không biết, Tạ Phi cũng không biết.
(Gần) Phù Ly: Tôi không có Quy tức hoàn, nhưng tôi có thể thêm huyết cho cậu.
(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Vậy cậu đừng đi nha! Những viên đá nhặt được tôi chia một nửa cho cậu!
Bởi vậy Trung nhị bất thị bệnh lại tiếp tục lặn xuống đi tìm đá. Ninh Hàn nhìn bong bóng nước nổi lên trên mặt hồ, bàn tay đặt trên chuột và bàn phím hồi lâu không động đậy, Phù Ly cũng bất động ở đó, nhìn qua đặc biệt ngốc nghếch. Ngón tay Ninh Hàn khẽ động đậy một chút, anh tính rời đi, nếu đã nhìn thấy thì có thể rời đi được rồi. Nhưng vừa nghĩ tới dưới nước có một Tô Lê ngu ngốc, đợi lúc nữa có khi cậu ta lại bị chết nổi lên, chết ở đây rồi lại không có ai quản, Ninh Hàn liền không dám rời đi nữa. Cảnh Trung nhị quân nằm dưới đất triệu hồi ông chủ Ninh dường như được tái hiện thêm lần nữa.
Nhưng Ninh Hàn hề không biết, Tạ Phi đang ẩn nấp ở bên kia cũng không biết, Tô Lê ở dưới đáy sông căn bản không phải muốn đi nhặt đá gì cả. Cậu ta cứ mặc cho Trung nhị bất thị bệnh trôi nổi trong nước, giống như cọng bèo tấm đang chìm dần trong nước, đáy sông có rất nhiều loại đá đang phát sáng, ánh sáng như thủy tinh lấp lánh lại không thể thu hút được sự chú ý của cậu.
Tô Lê nắm chặt hai tay, ánh mắt phát sáng, nhưng ánh mắt tuyệt không để ý tới màn hình máy tính. Sau khi cậu nói vài câu với Phù Ly, liền chú ý tới id này của anh ta, sau đó một cỗ nhiệt huyết nổi lên, cậu hưng phấn ngồi thẳng dậy, tay chân vung vẩy nhảy một đoạn thể dục thể thao theo đài. Chuột máy tính cũng bị cậu kích động vung vẩy theo người, Trung nhị bất thị bệnh vì thao tác sai lầm mà nhảy thẳng xuống dưới sông.
Cho nên mới nói không phải cậu muốn nhảy sông, mặc dù trước khi Phù Ly đến cậu đúng là đang đi nhặt đá thật. Chỉ là sau khi cậu thấy cái tên 'Phù Ly' này lại là vì hưng phấn quá mức. HP nhanh chóng được bơm đầy, ông chủ Ninh cung cấp đầy đủ bệnh nháy mắt liền hết luôn rồi.
Cậu ta đã từng nhìn nhiều lần thấy được hai chữ 'Phù Ly' này, lần đầu tiên là trong thư phòng của Ninh Hàn. Bên trong kẹp một tấm thiệp, lạc khoản là Phù Ly. Sau đó Tô Lê lại nhìn thấy chữ này thêm vài lần, đều từ tay Ninh Hàn mà ra. Ninh Hàn viết chữ đặc biệt đẹp, hai chữ Phù Ly viết là đẹp nhất, mỗi lần Tô Lê thấy đều giống như thấy bảo bối, cảm thấy bản thân như phát hiện ra bí mật nho nhỏ của ông chủ Ninh, cậu chàng âm thầm vui vẻ không thôi.
Ninh Hàn không biết chuyện này, cho nên anh đã phạm phải một sai lầm chí mạng là quá coi thường cậu nhóc chân chạy vặt nhà mình. Mà dựa vào hai cái Q (IQ&EQ) của Tô Lê, cậu ta hoàn toàn không chú đến cái phương diện được gọi là 'Có lẽ chỉ là sự trùng hợp' kia.
Nhưng Tô Lê cũng không lỗ mãng, cậu đã suy nghĩ thật thấu đáo. Tại sao đại thần có thể ôm mỹ nhân trở lại mà cậu thì không thể chứ? Bởi vì cậu không có xấu xa như đại thần, đại thần chính là một tên xấu tính xấu nết, trong bụng toàn ý xấu, cho nên cậu cần phải học hỏi đại thần a, tất cả vì ông chủ Ninh!
Cho nên nhất quyết không thể nói cho ông chủ Ninh biết cậu đã nhìn thấu anh ta! Óa ha ha ha ha Tô Lê hưng phấn tới hai tay chống eo cười lớn, giống như đoạt được cúp quán quân toàn thế giới vậy, hại đám người trong phòng kí túc xá bị dọa chết khiếp nhìn về phía cậu ta: Tên này lại phát bệnh rồi hả?
Mưu kế của Trung Nhị ai cũng không thể ngăn cản. Ninh Hàn còn không biết bản thân đã nhảy vô cái hố lớn thực lớn, hiện tại còn đang đứng trên bờ xoắn xuýt hồi lâu.
Mà bên này Tạ Phi sau khi làm người vây xem một hồi, rất tự có ý thức chạy đi rồi. Nhưng sau khi cậu thao tác Diệp lạc ô đề tùy ý chạy qua mấy cái bản đồ lại không biết nên đi đâu nữa. Sau khi trở lại game, mỗi ngày đều có La Khanh chơi game cùng, dù thỉnh thoảng có tách ra đi làm việc của riêng mình, anh ấy cũng sẽ thường thường bật khung chat nói chuyện với cậu, hai cái id Diệp lạc ô đề cùng Mộ Nha gần như lúc nào cũng được gắn cùng một chỗ, nhưng hiện tại acc Mộ Nha đang off, La Khanh cũng không ở bên người.
Anh ấy hiện tại ... đang làm cái gì nhỉ?
Tạ Phi bất giác ngẩn người, ngẩn người một lúc liền phát hiện có rất nhiều em gái đang vây quanh Diệp lạc ô đề. Các em gái gào thét 'Nhặt được một cái đại thần ngoài dã ngoại', hệ thống nhảy ra một loạt thông báo thêm hảo hữu. Độ yêu thích của La Khanh thực sự là đi đến đâu ở đó đều có người hoan hô chào đón.
Đây là acc của La Khanh, Tạ Phi tất nhiên sẽ không có khả năng thêm hảo hữu cho anh ta, nhấn cự tuyệt từng cái lại quá phiền phức, dứt khoát gõ chữ gửi ra.
(Gần) Diệp lạc ô đề: Tôi là Mộ Nha.
Chỉ là hiển nhiên danh tiếng của Mộ Nha cũng không làm các em gái nhỏ lùi bước, ngược lại càng thêm hút người. Một đám chỉ kém đem cậu kéo đi, kéo đi giải phẫu xem xem tại sao mi có thể lọt vào mắt xanh nhà đại thần.
(Gần) Thiếu chủ tôi gả: Áu áu áu áu Thần phu đại nhân ngài với diệp thần kết hợp rồi sao ! hợp thể rồi sao! ! chúng tôi thực vui mừng quá đi!
Tại sao tên fan não tàn của Diệp lạc ô đề cũng ở đây?
(Gần) Diệp lạc ô đề: ......
Lực lượng của fan nòng cốt hiển nhiên không dễ đối phó, Thiếu chủ tôi gả vừa xuất hiện, những em gái khác không thể thua chị kém em nhao nhao không thể thua đối phương. Thiếu chủ tôi gả thành công hộ giá Diệp lạc ô đề thoát khỏi vòng vây, vừa giơ tay, đoàn hậu cung của Nhược thủy tam thiên lập tức đến hộ giá, một đoàn người náo nhiệt ồn ào hồi lâu.
Đoàn người này tập trung tại dã ngoại mở yến hội, Thiếu chủ tôi gả vì có công hộ giá nên được kéo vào nhóm bên Nhược thủy tam thiên, ngồi ngay bên cạnh Diệp lạc ô đề cùng Nhược nữ tử, đúng kiểu được sủng mà sợ. Chỉ là không bao lâu sau khi dần hiểu biết với mọi người, cậu ta đã nhanh chóng đổi sang trạng thái quàng vai bá cổ vui tới quên trời quên đất.
Tiếp theo là Cúc phân thiên hạ cũng theo tới, vừa thấy Tạ Phi onl acc của Diệp lạc ô đề, lập tức lộ ra biểu tình hiểu rõ.
Cúc phân thiên hạ: Á ha ha ha ha Tạ Phi mau nói cho chị đây biết có phải mi đã gặp mặt ở ngoài đời với đại thần chết tiệt Diệp lạc ô đề kia rồi đúng không? Cậu đừng có mà lừa chị đây, bà cô đây thất khiếu lung linh một đóa, mi có thể sử dụng acc game của anh ta, hai người nhất định đang ở cùng một chỗ có đúng không! Có đúng không!
Trong bang Nhược thủy vẫn có người đường phản cung ngắn, IQ đủ cao, chưa bao lâu đã chỉ ra được chuyện giữa Tạ Phi và Diệp lạc ô đề.
Diệp lạc ô đề: Ừm, gặp rồi.
Đối với vị bạn cũ Dương Sương này Tạ Phi dĩ nhiên sẽ không giấu giếm, chuyện này cũng không có gì để giấu cả. Dương Sương thấy Tạ Phi thừa nhận, nghĩ tới chuyện của đoàn sáu người năm đó lại một trận thở dài. Nếu Hạ Thanh Hà chỉ cần có được một nửa tính chủ động cùng chấp nhận gánh vác của Diệp lạc ô đề thì lúc này đoàn sáu người bọn họ vẫn đang vui vẻ hòa thuận chơi game đánh quái đi.
Cúc phân thiên hạ: Đúng rồi, hôm qua tôi nhận được điện thoại, An Hiểu Vũ bọn họ muốn kết hôn rồi, vào tuần sau tại thành phố B. Anh ta biết cậu đã trở lại liền nhờ tôi hỏi cậu có nguyện ý tới tham gia không.
An Hiểu Vũ cũng là một trong sáu người thuộc đoàn sáu người năm xưa, năm đó anh ta có một cô bạn gái không thuộc đoàn sáu người bọn họ, nhưng chơi khá thân với bọn Tạ Phi. Hai người đó cũng coi là cặp đôi điển hình từ game tiến tới hiện thực. Tình cảm nhiều năm cũng đã đến lúc tiến tới hôn nhân, Tạ Phi nhìn tin tức này trong lòng cảm thấy vui vẻ liền đồng ý.
Nhưng Dương Sương không sống ở thành phố B, cô nói qua hai ngày nữa sẽ kéo theo thằng em trai nhà mình qua, còn dặn dò qua dặn dò lại Tạ Phi nhớ mang tên đại thần chết tiệt nhà cậu theo, để cô nàng đánh giá một phen. Tạ Phi lúc này chỉ có thể cười khổ, chuyện này cứ vậy liền được sắp xếp xong?
Có điều Tạ Phi cũng không bài xích chuyện này cho lắm, liền hỏi hai người hôm nào thì tới để cậu sắp xếp thời gian qua đón họ. Nhưng cô nàng Dương Sương này vừa thấy ai đó đi qua lập tức xù lông, hùng hùng hổ hổ tắt đi khung chat với acc Diệp lạc ô đề.
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Cái trứng kia! cái trứng kia mi đứng lại đó cho ta!
Cái gì, cái gì cơ? Những người nhìn thấy bong bóng chữ đều đơ người, không biết bà cô của Tiện nhân cốc lại phát điên cái gì nữa.
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Tôi chỉ là người qua đường ......
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Cái rắm! lần trước bà đây bị boss ngược tới chết đi sống lại mi qua đường trước mặt bà đây bao nhiêu lần hử? ! Cứu chị đây một cái mi sẽ chết sao! Vỏ trứng nhà ngươi sẽ nứt hay sẽ bị làm sao hả? !
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: → → Không, cô gọi trứng của tôi sao?
Đạm thị kê đản đích đản một bên gửi bong bóng chat trả lời, đôi chân cũng không dừng lại, nhìn thân ảnh sắp biến mất trong biển người giống như cậu ta đã nói, cậu ta thuần khiết chỉ là người qua đường mà thôi. Cúc phân thiên hạ sao có chuyện để cậu ta rời đi một cách dễ dàng, lập tức mở công suất lớn tiến hành truy kích.
(Gần) Cúc phân thiên hạ: Mi đứng lại, cắm cờ với chị đây a!
Cúc phân thiên hạ không hổ danh là bong bóng chữ cuồng ma, một đường bong bóng chat nổi bồng bềnh trong gió, ý trí kiên cường làm người ta kinh hãi. Quần chúng chỉ thấy bong bóng chat tổ thành một đoàn mây ma quỷ quái đang di chuyển trên bầu trời, đến lúc hai người đều tiêu thất không thấy đâu nữa. Qua một hồi, quả trứng nào đó lại lăn trở về, đoàn mây nào đó cũng bám theo sát nút.
(Gần) Đạm thị kê đản đích đản: Cô không mệt à ...
Qủa trứng nào đó rốt cuộc cũng chịu không nổi nữa, đồng ý cắm cờ với cô nàng. Bởi vậy một cây cờ đỏ thắm cắm xuống nền đất, hai người lao tới chiến đấu kịch liệt, không tới hai phút sau, Cúc phân thiên hạ theo như dự đoán từ trước -- chết dưới tiểu roi sắt của Đạm thị kê đản đích đản.
Người dịch: Hana_Nguyen