Hơi thở ấm áp tỏa ra bốn phía, trên người bị vật nặng đè tới làm Tạ Phi tỉnh hẳn. Chỉ là toàn bộ cơ thể cậu lúc này đang bị một người khác ôm chặt, cậu mới tỉnh ngủ lên cả người đều lười biếng, động cũng không muốn động.
Là La Khanh đã trở lại.
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu, Tạ Phi hơi nghiêng đầu qua, chỉ thấy La Khanh đem đầu vùi vào cổ cậu dụi nhẹ. Cả người hơi nhích dựa gần về phía cậu, trên khuôn mặt là sự mệt mỏi ủ rũ.
Động tác thân mật như vậy đối với Tạ Phi mà nói vẫn có chút không quá quen thuộc, nhưng La Khanh trở lại làm Tạ Phi thực sự kích động, cậu vươn tay ôm lấy anh, "Sao mới sáng sớm đã đi về rồi?"
"Bởi vì quá nhớ em." La đại nhân thích nhất dùng lời yêu thương tán tỉnh nói ra lời thật lòng, sau đó nhìn khuôn mặt hồng thấu của phu nhân nhà mình.
"Được rồi, anh nghỉ ngơi đi đã, em đi làm chút đồ ăn sáng cho anh." Tạ Phi vỗ vỗ lưng La Khanh, ý bảo anh nhanh buông cậu ra.
La Khanh ngồi thẳng người dậy, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười xấu xa nhìn về phía Tạ Phi, "Đúng vậy, vi phu đói rồi, phu nhân em phải chịu trách nhiệm bao anh ăn no nha?"
Hử? Tạ Phi chớp chớp mắt không hiểu nhìn qua. Bao ăn no? ăn no à, bữa sáng làm nhiều thêm một chút là được chứ gì?
"Được rồi, anh muốn ăn cái gì, em làm cho ..... " Tạ Phi còn chưa nói xong, La Khanh liền kéo chăn ra, vươn người áp qua. Không kịp đề phòng, lớp phòng tuyến duy nhất là chiếc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng manh cũng bị ma trảo của La Khanh kéo rách.
"La Khanh! hiện tại đang là ban ngày ban mặt!" Tạ Phi lườm La Khanh một cái, giữa cơn thịnh nộ cũng mang theo phong tình lưu chuyển. Hai mắt La Khanh khẽ nheo lại, khóe mắt cong cong, một tay giữ chặt cái tay không an phận của Tạ Phi ghìm chặt trên gối, một tay khác vuốt nhẹ chiếc cằm nhẵn nhụi của Tạ Phi.
"Phu nhân, sáng sớm em mặc áo ngủ của tôi nằm trên giường ngủ của tôi còn dùng đôi mắt long lanh đó nhìn tôi, lẽ nào không phải là đang muốn câu dẫn tôi sao?" Biểu cảm xấu xa kết hợp với nụ cười nhẹ đặc hữu của La đại nhân, nhìn sao cũng không giống người tốt.
"Ai thèm câu dẫn anh chứ .... ngô ...." Tạ Phi thực muốn một cước đạp cái tên này bay tới Thái bình dương, mất công mình còn ngốc nghếch ở đây đợi anh ta trở lại, trong đầu toàn nghĩ mấy cái chuyện không đâu! Nhưng khi đôi môi La Khanh ép xuống, nhanh chóng che lấp cái miệng không nghe lời của Tạ Phi; bàn tay thon dài không ngừng di chuyển trên người cậu, câu dẫn nhiệt hỏa, không bao lâu Tạ Phi cũng chỉ có thể tước vũ khí đầu hàng, nức nở phun ra tiếng rên rỉ. Trong đầu cậu lúc này cũng bị hình bóng anh lấp đầy, không còn nghĩ tới chuyện bản thân cần phải đi làm với đi học nữa.
Mới sáng sớm đã bị giày vò ba lần, cả người cậu mệt tới sắp biến thành bãi nước. Đến khi bị La Khanh ôm vào nhà tắm thì Tạ Phi mới có thời gian dựa vào bồn tắm nhẹ nhành thở dốc. Tạ Phi ơi là Tạ Phi, kiếp trước mi thiếu nợ anh ta à.
Tạ Phi vừa nghĩ tới chuyện gì đó, xoay đầu lườm La Khanh ở phía sau một cái. La đại nhân ăn no uống đủ tâm trạng đặc biết tốt, hết cả muộn phiền ngột ngạt, trên người đã không còn cảm giác mệt mỏi tàn tạ, đang ôn nhu ôm lấy Tạ Phi giúp cậu tẩy rửa thân thể, bộ dáng thực sủng ái nghe lời, kêu anh ta đi về phía Đông tuyệt đối không đi về phía Tây.
"Anh ... với ông ngoại mình nói chuyện ra sao rồi?" Tạ Phi hỏi.
La Khanh ôm lấy cậu từ phía sau, đem cằm gác lên đầu Tạ Phi, "Mặc dù ông không thể lập tức tiếp nhận chuyện này, nhưng ít nhất hiện tại ông cụ không còn phản đối nữa, nếu không cũng không có chuyện đồng ý thả cho anh trở lại, em có thể yên tâm."
"Không phải ông ngoại anh rất cố chấp sao, sao có thể nhanh vậy đã đã không phản đối nữa rồi?"
"Ông cụ à ....." La Khanh nghĩ nghĩ, cười nói, "Đúng là cố chấp, cố chấp tới không có giới hạn. Em biết không, trên bàn sách của ông cụ hiện tại vẫn còn để một tấm ảnh cũ, đó là ảnh ông cùng một vị chiến hữu nào đó. Đã mấy mươi năm rồi, ngày ngày đối mặt với nó, tấm ảnh cũng đã ố vàng cũ kĩ đến nỗi người trong ảnh đã mơ hồ không nhìn rõ nữa mà ông cụ cũng không nỡ vứt bỏ."
"Anh là nói ...." Tạ Phi bỗng có một suy đoán, kinh ngạc vạn phần.
"À, chuyện này ai cũng khó nói, mẹ anh ngay cả một chữ cũng không dám nói tới." La Khanh nói: "Người cũng đã qua đời mười mấy năm rồi, nghe nói năm đó người ấy vì bảo vệ ông ngoại nên mới bị nổ chết."
Nghe vậy Tạ Phi trầm mặc một hồi, mới nghe thấy La Khanh cười nhẹ nói: "Có điều ông cụ cũng thật là, cho rằng tôi yêu thích đàn ông là do gen của ông cụ di chuyền cho, còn tự sinh bực tức với chính mình đâu, càng tức giận lại càng tìm anh gây phiền phức, anh chỉ có thể chạy tới dỗ dành a."
Tạ Phi nghe tới đây thực sự vừa thấy tức lại vừa buồn cười, người một nhà La Khanh cũng thực là ... mỗi người đều có đặc sắc riêng a. Cảm nhận bàn tay đặt trên eo mình của La Khanh bắt đầu không an phận, Tạ Phi nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, tóm lấy bàn tay anh ta, "Đã không còn sớm nữa, em còn phải đi học. Lần trước anh đã hại em phải nghỉ làm một ngày, hôm nay tuyệt đối không được bỏ học nữa."
Phu nhân đã nói, La Khanh chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh. Để Tạ Phi nằm trên giường nghỉ ngơi thêm một lúc, sau khi ăn sáng xong lại đưa cậu đến cổng trường. Vốn La Khanh muốn tiễn cậu đến cửa lớp học nhưng bị Tạ Phi không chịu, cậu lạnh mặt đuổi La Khanh đi xem tình trạng của Ninh Hàn.
Nói đùa, nếu La Khanh đưa cậu đến cửa lớp học, hậu quả sẽ ra sao? Hậu quả chỉ có một -- Bị vây xem đến chết.
Hôm nay Tô trung nhị quân mặt mày hớn hở, hiển nhiên là đang gặp được chuyện tốt gì đó. Cái miệng cậu ta cười toe toét, cười đến không thể dừng lại. Tạ Phi quen biết Tô Lê cũng đã lâu, tự nhiên hiểu rõ con người của Tô Lê, không cần tự mình đi hỏi, lúc cậu ta vui vẻ mi không hỏi cậu ta cũng sẽ tự động nói với mi tại sao cậu ta vui vẻ đến vậy.
"Tạ Phi ơi Tạ Phi à, tôi có chuyện này muốn nói với cậu nhá!" Hai mắt như gắn sao trời của Tô Lê nhìn về phía Tạ Phi: Mau tới hỏi tôi đi ~ nhanh tới hỏi a~ mau hỏi đi mà ~
"Cái gì?" nể mặt cậu thành tâm thành ý cầu xin, vậy tôi đây cũng đại phát từ bi hỏi một câu vậy.
Tô Lê hai tay chống eo, một chân đạp trên mặt ghế, tay nắm thành quyền, "Ha ha ha hành tung của ông chủ Ninh đã bị tôi phát hiện! tất cả nắm trong lòng bàn tay!"
Bị phát hiện rồi! Tạ Phi cực kì kinh ngạc, lẽ nào Ninh Hàn chủ động đi tìm cậu ta? Tạ Phi hoài nghi, mà lời tiếp theo của Tô Lê cũng giải thích được nghi hoặc trong lòng cậu, thì ra vấn đề ở cái tên 'Phù Ly' này mà ra. Bởi vậy Tạ Phi âm thầm đốt nến cho Ninh Hàn, lại tự mình cảm thán sự trở lại ngoạn mục của 2Q (IQ+EQ) của Tô Lê.
Thời gian chậm rãi trôi tới giờ nghỉ trưa, Tạ Phi vốn cần về công ty một chuyến, nhưng sau khi đi qua cửa một lớp học lại nghe thấy có tiếng bạo động truyền tới.
"Nhanh! mau đi xem, đánh rồi!"
"Thực sự đánh rồi!"
Có đánh nhau? Tạ Phi hơi cau mày, tiến lại gần nhìn liền thấy có không ít người vây quanh phòng học, mà trung tâm là hai người ngồi cách nhau vài cái bàn, nhìn chăm chú vào màn hình máy tính trước mặt mình. Một trong hai người thần tình đã bắt đầu nôn nóng, người còn lại vẫn là bộ dáng mặt than không biểu cảm.
Tạ Phi nghe lời bàn tán của những người xung quanh, lại suy nghĩ một hồi lập tức hiểu được cái gọi là 'đánh rồi' là có ý gì, chỉ là hai người pk trong game mà thôi, không phải kiểu đánh đấm bạo lực mà cậu vừa nghĩ tới. Mà cái game này trùng hợp chính là Cổ Vực.
Cổ Vực là một trong những game nổi nhất trong hai năm gần đây, người chơi nhiều, ở trong trường gặp được người cùng chơi game này cũng là chuyện bình thường. Mà đúng lúc Tạ Phi chuẩn bị rời đi, lại nhìn thấy một cái id quen thuộc làm cậu bất giác dừng bước.
"Ấy, này không phải Đản thần vừa gia nhập Tiện nhân cốc hay sao? Sao lại ở đây a?"
"Đản thần? Đạm thị kê đản đích đản a, mẹ ơi cái tên này nói ra sao có cảm giác xoắn hết cả lưỡi vậy."
"Nhìn thao tác của tên này khá là sắc bén ha, người đang pk với cậu ta thế nhưng xếp hạng trên 50 trên bảng xếp hạng pk đâu."
"Thao tác có sắc bén hơn nữa cũng là người của bà cô Cúc hoa a .... về sau cô ta với Yêu nghiệt khán tiện xuất đầu lộ diện thu hút cừu hận cũng không cần gào thét ' Đóng cửa thả Văn tử' nữa rồi, thét một tiếng xem Đản là được!"
"......"
Được, thì ra đều là người quen.
Tạ Phi nhìn về phía cậu chàng mặt than kia, vị này có lẽ chính là vị Đạm thị kê đản đích đản lúc nào cũng ở trạng thái người qua đường kia. Thế giới đúng là quá nhỏ a.
"Tạ Phi Tạ Phi phát sinh chuyện gì rồi?" Tô Lê ồn ào sáp lại gần hỏi.
"pk game."
Vừa nghe tới game, Tô Lê lập tức hứng thú dâng trào, đẩy ra quần chúng xông vào, ai yoh, phát hiện thì ra là người quen Kê đản quân nhất thời như xa nhà gặp được bạn tri kỉ, lệ nóng tuôn trào. Cậu cũng là lần đầu tiên phát hiện người quen trong game ở hiện thực.
"Kê đản kê đản cậu có biết tôi là ai không? Tôi cùng một công hội với cậu nha!" Tô Lê phất tay hướng về phía Kê đản, lúc này trận pk cũng đã kết thúc, Kê đản huynh thuận lợi ngẩng đầu lên liếc cậu ta một cái, "Ai?"
"Trung nhị, tôi là Trung nhị bất thị bệnh!" Tô Lê hưng phấn xông qua nhận người quen, id vừa được báo ra, lập tức có người kinh hãi, "Mẹ nó, đây không phải một trong tổ hợp ba người đội ngũ heo gồm cậu ta, Tiểu nguyệt bạch và Định định đại nhân sao?"
Nghe vậy, Tạ Phi cảm thấy hành động lý trí nhất của mình bây giờ là giả vờ như hoàn toàn không quen biết với nhóm người bên kia, sau đó nhấc chân liền rời đi. Mà lúc này, anh trai thua trận pk vừa nãy đứng lên, mặt nghẹn tới đỏ hồng xông về phía Kê đản quân tức giận nói: "Dù tôi đã thua, tôi cũng sẽ không nhường cô ấy cho cậu!"
Tạ Phi chuẩn bị bước đi liền đứng sững lại, bởi vì tình tiết điện ảnh 8 giờ tối đến rồi.
"Tôi nói rồi tôi chỉ là người qua đường." Kê đản thản nhiên trả lời.
"Shit! Chỉ là qua đường cậu liền có thể qua đường tới cùng một chỗ với cô ấy? ! Tôi rõ ràng nhìn thấy cậu kéo lấy tay cô ấy không buông!"
Kê đản quân chân mày không thèm nhíu lấy một cái, mặt vô biểu cảm chính là vô biểu cảm, lại thêm đôi mắt cá chết, lúc nhìn người giống như đang nhìn thi thể. Người vây xem chờ mong tình tiết câu chuyện có thể diễn biễn gay cấn tới đâu, lại nghĩ tới bà cô Cúc hoa kia, âm thầm nghĩ đây có lẽ là một màn đa giác luyến ngược tâm ngược thân. Sau đó một câu của Kê đản quân phá vỡ tất cả mộng tưởng của người ở đây, "Tôi là anh trai nó."
Quần chúng xung quanh nhanh chóng mất đi hứng thú, một chút cũng không vui. Mà vị nhân huynh kia, hoảng loạn đơn độc rời đi rồi.
Tạ Phi vây xem một hồi cũng coi như hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện -- Kê đản quân đến trường thăm em gái, kết quả đụng phải em rể tương lai, em rể tương lai cho rằng cậu ta là tình địch của mình, giận muốn điên lên, lại thấy trong túi áo Kê đản quân lộ ra một góc của thẻ game liền đưa ra lời quyết đấu. Dùng phương thức quyết đấu vừa cổ điển lại vừa hiện đại hóa bảo hộ tình yêu của chính mình.
Mà bi thương ở chỗ, cậu ta không chỉ thua trận quyết chiến, sau khi thua mới phát hiện trận quyết đấu này cực kì không có ý nghĩa gì.
Mà đối với Kê đản quân vừa có thể vun vút quất roi sắt nhỏ vừa hát 'Tôi có một chiếc roi sắt nhỏ, biến lớn biến nhỏ biển mỹ lệ......' mà nói, đứa em rể ngu ngốc kia vẫn có thể thúc đẩy.
Cuối cùng người tạo bậc thang cho mọi người bước xuống lại là Trung nhị quân Tô Lê. Tên nhóc này nóng lòng không chờ đợi thêm được nữa, móc ra cái thẻ game của mình kêu gào ngứa tay cũng phải đến một trận, để cho đám người địa cầu ngu xuẩn các ngươi được mở mang tầm nhìn. Mà em rể tương lai vì có đại ca ở đây nên không tiện rời đi, bởi vậy một đoàn quần chúng vây xem lập tức bổ xung qua, quây quần đại chiến ba trăm hiệp.
Tạ Phi vây xem toàn bộ quá trình Tô Lê bị ngược thảm, sau khi nhìn xong chỉ có thể cảm khái một câu -- mẹ nó sao mấy người có thể tùy thân mang theo thẻ game như thế chứ!
Trong game, Tô Lê càng đánh càng dũng mãnh, ngã xuống hết lần này đến lần khác, làm cho đối thủ của cậu ta không nguyện ý đánh cậu ta nữa, đây rõ ràng là đang ngược gà, không chút cảm giác thành tựu có được không. Mặc dù đem Tô Lê ngược chết, mà một loạt những hành vi ngu xuẩn ẩm ương của Tô Lê có thể làm người thắng muốn hộc máu chết theo.
Mà trống lui quân không phải người muốn đánh liền có thể đánh.
Bọn Tô Lê không phải đang pk ngoài dã ngoại, cũng không phải trong khu an toàn ở chủ thành,mà là ở chỗ Trung nhị bất thị bệnh ngã xuống lần gần nhất, đúng lúc này có người đến tìm cậu ta, cũng chứng kiến toàn bộ quá trình cậu ta úp sấp.
Đó là một Dược sư tên Phù Ly, còn chưa full cấp, nhưng người này vừa tới không nói một lời liền mở cừu sát, từ đầu tới cuối không nói một lời, trực tiếp đem đám người trước mặt Trung nhị bất thị bệnh bất kể địch ta toàn bộ đâm tới chết!
Quần chúng kinh hoảng: Em gái mi, từ đâu ra thêm cái vú em bạo lực nữa vậy? ! không cần nghịch thiên như vậy a!
Lại nhìn Tô Lê, bộ dáng si mê say đắm nhìn vào màn hình máy tính, tay đánh chữ không ngừng!
(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: Đồ đệ đồ đệ sư phụ ở chỗ này ~~~~~
(Gần) Trung nhị bất thị bệnh: (Phất tay áo) Đồ đệ nhìn thấy ta chưa ~~~~~~
Người dịch: Hana_Nguyen