Ngoại truyện  Nhất thoa yên vũ (Lý Hà Yến) x Thiên địa kiếp hồi (Hứa Thanh)

"Hà Yến, cuối tuần cùng đi đá bóng đi,"

"Được."

"Hà Yến, tôi đói, lần trước cái kia ăn rất ngon nha, lại làm thêm chút đi."

"Được."

"Hà Yến à, tôi thích cái cô Hà Sanh kia, cô ấy nhất định là một đại mỹ nhân trong hiện thực, hắc hắc, sức thu hút của tôi vẫn tính là rất được đấy nhỉ, hôm qua tôi vừa mới tỏ tình cái là cô ấy đã chấp nhận rồi, lợi hại chưa?"

"... ừ."

Những mảng kí ức nhỏ lẻ ghép thành quá khứ hơn hai mươi năm đã qua. Khoảng cách với người nào đó hình như càng ngày càng nhỏ, nhưng lại giống như bị ngăn cách bởi một đường rãnh vô hình, trong cái rãnh ấy tối đen một mảng, làm người ta chỉ có thể trông mong mà lùi bước. Lý Hà Yến ấn nhẹ mi tâm, đứng dậy đi tới phòng khách, anh mở tủ lạnh, cảm nhận khí lạnh từ trong tủ phả thẳng vào mặt, bất giác thất thần. Một người đàn ông sống một mình lại có một cái tủ lạnh nhét đầy đồ nấu ăn, không phải vì một cuộc sống dinh dưỡng khỏe mạnh tích cực gì đó, mà chỉ vì muốn mỗi khi người nào đó tới, có thể chăm sóc cho cậu một cách toàn diện nhất.

Cầm lấy một lon bia, Lý Hà Yến rảo bước đi tới ban công hóng gió. Nhìn về phía người đàn ông đang tức giận ngút ngàn điên cuồng chạy về phía căn chung cư bên này, trên người cậu khoác chiếc áo phao màu đen, quơ đại một chiếc khăn quàng cổ, nhìn bộ dáng liền biết mới vội vàng chạy ra ngoài mà không kịp chú ý tới hình tượng bên ngoài.

Không lâu sau, tiếng mở cửa truyền tới, người đàn ông nổi giận đùng đùng xuất hiện trong phòng, ném giày qua một bên liền đi vào bên trong. Nhìn bộ dáng quen đường quen nẻo của cậu ta, giống như đang bước đi trong ngôi nhà của chính mình vậy.

Vừa bước vào liền thấy Lý Hà Yến đang đứng ngoài ban công liền trực tiếp chạy qua, chạy nguyên một đường làm bộ dáng cậu lúc này mệt tới thở hổn hển không ngừng.

"Này, tôi......ông đây......mệt chết tôi rồi......"

Cậu là Hứa Thanh, là thanh mai trúc mã của Lý Hà Yến, là đồng đảng cùng nhau mặc một chiếc quần xà lỏn lớn lên của anh. Nếu không phải thời cấp ba bỗng phát hiện bản thân dĩ nhiên sinh ra tâm tư xấu xa với Hứa Thanh, Lý Hà Yến cảm thấy có lẽ quan hệ của hai người họ sẽ càng đơn giản hơn hiện tại rất nhiều.

Hứa Thanh bởi vì đi quá vội vàng mà ngay cả khóa ao phao cũng không chú ý kéo hết, bên trong chỉ mặc một chiếc áo cộc mỏng manh. Lúc này trên mặt không biết là do bị đông lạnh hay vì mệt mà hai má khẽ hồng đỏ ửng lên, Lý Hà Yến giơ tay nhẹ nhàng đụng chạm, lạnh!.

Khẽ nhíu mày, không nói lời nào liền đem người kéo tới phòng khách, "Cậu không biết mặc đồ hẳn hoi rồi hẵng ra ngoài sao?"

"Cậu đừng có mà đánh trống lảng!"

Hứa Thanh lớn lên khá là thanh tú, mặc dù tính cách giống một tên đàn ông thô thiển cộc cằn nhưng người lại có bộ dáng thư sinh thanh tú. Phát uy với anh chàng cao to đẹp giai đội trưởng đội bóng rổ tại trường cũ Lý Hà Yến tự nhiên là không đủ nhìn. Có điều trước đây Lý Hà Yến vẫn luôn nhường nhịn cậu, chuyện này tạm thời không bàn tới.

Hôm nay Lý Hà Yến hiển nhiên là không có ý định nhường nhịn cậu nữa.

"Được, vậy chúng ta nói chuyện chính đi." Lý Hà Yến bình tĩnh đối mặt với Hứa Thanh nói:

"Cậu tức giận?"

Nghe giọng điệu bình tĩnh của Lý Hà Yến, Hứa Thanh rất nhanh liền xù lông,

"Cái gì mà cậu tức giận rồi? Tôi tất nhiên là tức giận! Toàn thân ông đây đều không tốt!"

"Cậu tức giận cái gì?" Lý Hà Yến tiếp tục hỏi.

"Tôi......" Hứa Thanh vừa xù lông là hoạt động não bộ lập tức giảm sút, nhất thời không trả lời được, liếc thấy lon bia trên tay Lý Hà Yến, không nói không rằng cướp tới uống một ngụm lớn. Hô, hết khát rồi, suy nghĩ thuận hơn rất nhiều,

"Cậu......cậu nói đi, hôm nay sao cậu nhất định phải làm như vậy chứ? Trước đây tôi thích phụ nữ cũng không phải là cậu không biết!"

"Tôi biết, cho nên, hiện tại cậu thích tôi sao?"

Ánh mắt Lý Hà Yến nhìn thẳng về phía Hứa Thanh, lúc hỏi ra vấn đề này, trái tim anh khẽ run rẩy. Sau khi thấy được đôi mắt hàm chứa sự né tránh của Hứa Thanh, trong chớp mắt trái tim Lý Hà Yến như bị kim đâm vậy, đã bao lâu nay anh không có cách nào bỏ đi sự bất an trong lòng, nỗi niềm bất an phun trào giống như vết rách bị đâm xuyên.

"Khụ, khụ...cái đó..."

Hừa Thanh không tự nhiên ho khan hai tiếng, từ sau khi hai người cùng một chỗ, Lý Hà Yến chưa bao giờ yêu cầu cậu bày tỏ tấm lòng, Hứa Thanh còn vì nó mà cảm thấy may mắn. Thực không dễ dàng mới đem tình hướng vặn qua, kêu cậu lập tức nói mình có thích hay không thích anh ta, cậu thật sự không nói thành lời. Vốn dĩ lúc cậu đáp ứng cùng một chỗ với Lý Hà Yến, chính bản thân cậu cũng không rõ mình có thật sự thích anh ta hay không. Hay chỉ vì không muốn mất đi một người bạn nên mới đồng ý, thấy thái độ lúc này của Lý Hà Yến cậu bỗng nhiên cảm thấy hoảng loạn, dường như chỉ cần cậu không chấp nhận sẽ không thể thấy được anh nữa vậy,

"Sao tự dưng cậu lại hỏi vấn đề này? Không phải nói rõ là sẽ không cưỡng ép tôi rồi sao?"

"Nếu tôi nhất định muốn nghe thì sao?"

Lý Hà Yến bắt lấy cánh tay của Hứa Thanh, dùng lực rất lớn làm Hứa Thanh có cảm giác như bị kiềm chế, bị áp bách. Lý Hà Yến hôm nay làm người ta thấy có chút đáng sợ.

"Cậu buông tôi ra, đau, a chết tiệt!"

Hứa Thanh giãy dụa, nhưng sức lực của cậu sao có thể so sánh được với Lý Hà Yến, chỉ có thể đỏ bừng mặt gào thét:

"Cậu còn muốn như thế nào? Tôi đã cùng một chỗ với cậu rồi cậu còn muốn sao nữa?!"

"Hứa Thanh, Tôi chính là loại người như vậy."

Âm thanh trầm thấp của Lý Hà Yến vang lên, trầm tới mức giống như nước của hồ băng vạn năm,

"Cậu đồng ý cùng một chỗ với tôi, tôi sẽ vui vẻ, nhưng tôi cũng sẽ trở lên càng ngày càng tham lam, tôi hi vọng cậu chỉ nhìn một mình tôi. Tôi không cầu cậu yêu tôi nhiều bao nhiêu, nhưng tôi không có cách nào nhẫn nhịn cậu có liên quan với một người khác, dù cho chỉ là trên lời nói tôi cũng sẽ không chịu nổi, tôi sẽ ghen tỵ tới phát điên."

Nghe vậy, Hứa Thanh triệt để đơ ra. Dù là lần đầu tiên khi Lý Hà Yến tỏ tình với cậu, anh cũng chưa từng dùng những lời nói tuyến bố mang tính chiễm hữu một cách rõ ràng như vậy. Trong mắt Hứa Thanh, anh vĩnh viễn như một hồ nước nóng, có thể bao dung tất cả của cậu. Nhưng hiên tại.......

Hứa Thanh cảm thấy trái tim mình đập gia tốc, bùm bụp bùm bụp, mặt đỏ hồng, tim đập loạn đại khái là để hình dung tình cảnh lúc này của cậu. Lúc này Hứa Thanh mới cảm thấy gấp gáp, mẹ nó, mẹ nó, đây là xảy ra chuyện gì vậy nha?! cho dù người ta tỏ tình như vậy với mày, mày cũng không cần vui vẻ tới mức ấy nha, ngu ngốc!

Phải nhanh chóng cúi thấp đầu, bị phát hiện liền xong!

Nhưng khi Lý Hà Yến thấy Hứa Thanh thật lâu không có phản ứng gì, chỉ cúi thấp đầu căn bản không thèm nhìn anh, trái tim anh như trầm xuống. Quả nhiên, bản thân đều nói một cách rõ ràng như vậy rồi cũng không có tác dụng sao?

Hứa Thanh còn đang âm thầm đấu tranh với nai con trong lòng, bỗng bị mấy ngón tay thon dài mạnh mẽ nâng cằm lên, một nụ hôn rơi xuống, mang theo hơi thở xâm chiếm, một mực quấn lấy đôi môi cậu, không cho cậu có cơ hội bỏ chạy.

"Ô......" Hứa Thanh lấy lại ý thức cật lực giãy dụa, lại làm cho hai người càng ngày càng ép sát, cuối cùng dưới chân đứng không vững, liền ngã xuống sofa đằng sau. Lần ngã này, sofa mềm mại không cấn người, nhưng nụ hôn đó cũng vì điều đó mà dừng lại. Hứa Thanh lấy lại nhịp thở, nhanh chóng vươn tay đẩy ngực Lý Hà Yến ra,

"Cậu làm cái gì......"

Phản kháng không có hiệu quả, Lý Hà Yến dễ dàng tháo gỡ vũ trang của cậu, áp sát thêm lần nữa. Anh sắp phát điên rồi, dây thần kinh trong đầu co giật liên hồi, căng cứng. Người trước mắt gần trong gang tấc, lại chưa từng có cảm giác yên tâm.

Anh biết tình cảm Hứa Thanh đối với anh vẫn luôn là kiểu lập lờ nước đôi.

Mà Hứa Thanh thì yêu thích phụ nữ, tỷ lệ thắng lợi của bản thân lại có bao nhiêu......cực kì bé nhỏ nhỉ.

Anh giống như một con bạc, vì mong cầu có được lên nhất quyết phải đánh tiếp, tiếp tục đánh, rồi lại tiếp tục, đồng thời trốn tránh khả năng bản thân vĩnh viễn cũng không có cách nào cược thắng.

Tư tưởng càng ngày càng điên cuồng, thân thể càng ngày càng nóng bỏng, Lý Hà Yến gần như không có cách nào khống chế được tình cảm đang không ngừng thoát cương của bản thân, dùng phương thức ngang ngược như muốn đem cậu trói lại bên cạnh mình. Bỗng một tiếng kêu đau của Hứa Thanh vang lên, rốt cuộc đem lí trí của anh kéo trở lại.

Trong lúc hai người dây dưa với nhau, phần sắt trên chiếc thắt lưng da của Lý Hà Yến cào xước làn da bên eo của Hứa Thanh, một đường xước rớm máu đập thẳng vào mắt, máu bắt đầu thấm ra ngoài.

Quần áo trên người Hứa Thanh đã xộc xệch loạn hết cả, mặt cậu đỏ au hít lấy hít để, đôi hàng lông mày co rúm lại do cảm nhận được cái đau từ eo truyền tới. Lý Hà Yến sau khi khôi phục sự điềm tĩnh liền ngồi ngốc ở đó nhìn cậu, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, trong mắt có cái gì đó nhanh chóng sụp đổ.

Anh dĩ nhiên...dĩ nhiên làm ra chuyện này. Anh suýt chút nữa đã cưỡng bức người mà anh luôn bảo hộ trong lòng bàn tay, Lý Hà Yến, mày đang làm cái gì vậy?!

Vội vã đứng bật dậy, Lý Hà Yến cương cứng xoay người đi tìm hòm thuốc, dịu dàng bôi thuốc cho Hứa Thanh. Hứa Thanh đau tới chửi ầm lên, mà Lý Hà Yến một câu cũng không nói, im lặng giống như người chết.

Hứa Thanh rốt cuộc cũng phát hiện anh có điều không đúng lắm, thầm nghĩ một lúc liền đoán được đại khái, tiếp đó lập tức cầm lấy cổ tay Lý Hà Yến nói:

"Cậu đang nghĩ cái gì, tôi lại không trách cậu."

Lý Hà Yến ngơ ngẩn, âm thanh trở lên khản đặc,

"Cậu không trách tôi?"

Hứa Thanh không tự nhiên quay đầu đi,

"Mặc dù tôi không thích bị ép buộc, nhưng là......tôi cũng là một người đàn ông, tôi có thể hiểu được.....khụ khu, nhưng không được có lần sau a!"

"Tôi......" Lý Hà Yến không biết nên nói gì cho phải, phản ứng này của Hứa Thanh, thật sự ngoài dự đoán của anh.

"Tôi cái gì mà tôi! Lần sau cậu còn dám làm vậy ông đây phế cậu!"

"Nhưng...tôi sợ tôi không khống chế được bản thân mình."

Lý Hà Yến vươn tay ôm lấy Hứa Thanh, nhiệt độ cơ thể ấm áp làm trái tim anh rốt cuộc cũng có được một chút bình tĩnh.

Hứa Thanh đỏ mặt cắn cắn môi,

"Không phải chỉ là muốn lên giường thôi sao? Không làm thì cậu sẽ chết chắc?!"

"Tôi không có ý đó......"

"Vậy cậu có ý gì?!" Hứa Thanh bực bội đứng lên khỏi sofa, từ trên cao nhìn xuống Lý Hà Yến,

"Lẽ nào cậu còn muốn đi tìm người khác?!"

"Tất nhiên không phải." Lý Hà Yến cảm thấy bản thân còn không giải thích, chủ đề này sẽ lệch tới nước Java luôn mất,

"Tôi thề tôi chỉ muốn một mình cậu."

"Hừ, vậy còn được." Hứa Thanh ôm cánh tay, trong lòng có hơi đắc ý.

Lý Hà Yến ngơ ngác nhìn cậu, đây là phương thức tỏ tình khác người của Hứa Thanh sao? Chắc là vậy không sai đâu nhỉ? Anh không có nghĩ sai đi?

Hứa Thanh thấy Lý Hà Yến bỗng cười vui vẻ, nhất thời 囧, nghĩ rằng bản thân có vấn đề ở chỗ nào đó, lập tức phẫn nộ nói:

"Cậu cười cái giề!"

"Không có gì." Lý Hà Yến lắc đầu, vẫn không nên nói rõ ra mới tốt, da mặt cậu chàng có chút mỏng.

"Không có gì vậy cậu cười cái gì?" Hứa Thanh trợn trắng mắt với anh, sau đó khoanh chân ngồi lại lên ghế sofa,

"Dù sao về sau không cho phép ghen lung tung kiểu đó, đã biết chưa?"

"Không được." Lý Hà Yến cự tuyệt chắc như đinh đóng cột.

"Sao không!"

"Nếu tôi không ghen, liền thể hiện tôi đã buông bỏ được cậu rồi, như vậy cũng có thể sao?"

Lý Hà Yến tiếp túc dò xét tâm ý của Hứa Thanh...hình như anh đã hiểu và tìm được một vài lối đi khác.

"Cậu dám! Đem ông đây bẻ cong rồi vỗ mông rời đi, trời đất này làm gì có chuyện tốt như vậy?"

Quả nhiên, Hứa Thanh túm chặt quần áo của Lý Hà Yến, dường như chỉ cần anh nói sai một câu nào nữa liền muốn giết người diệt khẩu vậy.

"Vậy cậu muốn ở bên tôi cả đời sao?" Lý Hà Yến vươn tay phủ lên bàn tay của Hứa Thanh.

Mặt Hứa Thanh nhanh chóng biến thành màu hồng, trong lòng xì một tiếng, ai thèm cũng cậu một đời chứ, ông đây......mẹ nó, ông đây đều bị anh ta bẻ cong rồi, không có cách nào khôi phục cài đặt gốc, không cùng anh ta một đời ông đây biết làm sao?!

Lý Hà Yến nhìn khuôn mặt đỏ hồng một mảng của cậu giống như bị người ta phá vỡ bí mật nên có biểu cảm ngượng ngùng không thôi, trái tim vốn căng thẳng liền được thả lỏng hơn nhiều. Khóe miệng nhếch lên thành nụ cười mỉm, vươn tay xoa đầu Hứa Thanh.

Hứa Thanh thấy Lý Hà Yến rốt cuộc cũng lộ ra nụ cười ấm áp như cũ, không tự nhiên ngồi im đó cho anh xoa, mặc dù toàn thân cương cứng, nhưng cũng không né tránh khỏi bàn tay anh.

Nhưng là.....

"Ục....."

Một màn ấm áp lãng mạn như thế, cuối cùng kết thúc bằng tiếng kêu kháng nghị từ bụng Hứa Thanh phát ra.

Hứa Thanh đỏ bừng cả mặt, ôm bụng dày mặt kêu Lý Hà Yến xuống bếp nấu đồ ăn đêm cho cậu. Lý Hà Yến cười cười, xoay người đi tới bếp rửa tay nấu canh, tiếp tục làm anh chồng tốt của thời đại mới. Hứa Thanh nháo một lúc lâu sau đó nằm bò trên sofa trộm nhìn anh, nhìn một lúc, không đợi được đồ ăn khuya bê ra, đã không chút phòng bị nằm ngủ tới không biết gì nữa.

Cách ở chung của hai người vẫn như cũ, nhưng qua đêm nay dường như lại có một bước tiến mới.

Ít nhất, năm tháng có thể mài mòn phần bất an trong lòng anh, lấp đầy cái rãnh sâu ngăn cách giữa hai người kia.

Người dịch: Hana_Nguyen

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play