Một mình về đến nhà, Phó Nghị Đình mang theo khuôn mặt thất thần, quần áo xộc xệch đầu tóc bù xù như mấy kẻ đầu đường xó chợ.
Lần này thì phá sản thật rồi, toàn bộ sự nghiệp cơ đồ được dựng lên bằng chính hai bàn tay mình đã bị bại trong giây lát. Đến trước cửa nhà, vườn không nhà trống càng khiến anh vơi bớt tâm trạng. Bây giờ chỉ muốn yên tĩnh thôi...
Cả người không còn chút sức lực dựa vào ghế sofa, một lát sau đã ngủ thiếp đi không biết trời đất gì nữa.
Trên tầng lầu, Sở An Nhiên đã xem tin tức mới nhất ngày hôm nay. Khi biết tin công ty của Phó Nghị Đình được thay chủ tịch mới, mà người đó chính là kẻ làm loạn ở hộp đêm.
Chỉ có chút bất ngờ, cô không lo lắng cho Phó Nghị Đình chỉ suy nghĩ cho bản thân. Dù sao thì bọn họ chỉ quen nhau hơn 1 tháng...
- Phó Nghị Đình trắng tay thật rồi, đến việc nuôi bản thân còn không nổi thì lấy đâu ra nuôi người ngoài là mình chứ. Cũng tốt, đây là cơ hội để chúng ta thoát khỏi cuộc sống của nhau.
Sở An Nhiên thay quần áo, bước xuống phòng khách, cô muốn rời khỏi đây nhưng không mang theo bất cứ đồ đạc nào. Dù sao quần áo hay trang sức vàng bạc đều là của Phó Nghị Đình, cô đến đây với cơ thể này thì rời đi cũng là cơ thể này thôi.
Thấy anh ngủ mê man ở đó, Sở An Nhiên muốn lặng lẽ mà rời khỏi đây nhưng vẻ tiều tụy này lần đầu tiên cô nhìn thấy khiến bản thân có chút xót xa cho anh. Trái tim đập loạn xạ lên, có khi còn đập sai một nhịp, không hiểu sao nó lại như thế mỗi khi nhìn thấy Phó Nghị Đình.
- Nghĩ lại thì trước đây anh cũng từng cứu tôi, giúp đỡ tôi nên hôm nay tôi trả ơn cho anh.
Xem như tôi là người tốt một hôm vậy.
Sở An Nhiên nấu một đĩa mì xào giống với cách mà anh nấu, mùi hương thơm phức tỏa ra làm chủ nhân đũa mì không thể cưỡng lại được.
Đặt nó ở trên bàn, cô chạm tay vào người Phó Nghị Đình lay nhẹ.
- Này Phó Nghị Đình, dậy đi, tỉnh dậy đi. Tôi nấu mì cho anh này, Phó Nghị Đình.
Càng lay cơ thể anh lại nghiêng về hướng của cô, một lúc sau đã dựa vào bờ vai mảnh mai của vợ cũ.
Lần đầu tiên chạm gần thân thể như thế, Sở An Nhiên không dám đụng chạm bất cứ thứ gì trên cơ thể của anh. Hai tay đưa ra phía trước như đang muốn cách ly vậy.
- Này... Phó Nghị Đình.
Anh nghe tiếng gọi mà lớ ngớ tỉnh dậy, thấy mình đang nằm ngủ trong vòng tay của cô, bất giác mỉm cười. Vẫn không quên hỏi han ân cần nhỏ nhẹ, cố không cho sự mệt mỏi này lộ ra kẻo cô lại nhìn thấu.
- Ngủ dậy rồi sao? Có ngon giấc không...
Sở An Nhiên đưa mắt nhìn vào Phó Nghị Đình, tiếp xúc thân mật trái tim cô lại trỗi lên một mãnh liệt nhất.
Nụ cười là khóe môi tạo ra, nó còn thể hiện ở cả ánh mắt nhưng đôi mắt này lại mặc trĩu nỗi buồn được che đậy bằng rất nhiều cảm xúc.
Cô chỉ cười rồi trả lời.
- Rất ngon, mơ những giấc mộng đẹp.
- Vậy thì tốt rồi.
- Tôi làm mì xào cho anh, là lần đầu cũng là lần cuối tôi làm đấy. Chắc sáng giờ trong bụng anh cũng chưa có gì...
Chỉ muốn anh để Sở An Nhiên có thể vui vẻ một chút nhưng khi nghe người con gái này nói những lời lạnh nhạt đau lòng với mình như thế, anh không thể gắng gượng nuốt trôi.
- Em muốn đi sao?
- Tôi muốn trở về với cuộc sống như trước kia.
- Chẳng lẽ tôi không thể cho em cuộc sống giống như trước kia? " Cuộc sống trước kia" mà em nói là cuộc sống như thế nào, em có từng nghĩ cuộc sống 7 năm trước nó còn tốt đẹp hơn thứ "trước kia" của em không?
Phó Nghị Đình không còn hơi sức để nói nặng lời, chỉ âm thầm trách móc cô với sự yếu đuối này.
- Tôi chỉ muốn rời đi trong vui vẻ, chứ không phải là trong cuộc cãi vã thế này. Anh ăn đi...
Sở An Nhiên đứng dậy, quay người muốn rời khỏi căn nhà này nhưng Phó Nghị Đình đã nhanh tay nắm lấy bàn tay, níu giữ cô ở lại bằng trái tim của mình.
Anh ôm chầm lấy cơ thể của cô, cảm nhận được mọi thứ như quay về quỹ đạo cũ, chỉ là trái tim của cô ấy đã không còn ở bên anh.
- Sở An Nhiên, những gì tôi đối xử với em hơn 1 tháng qua em không cảm nhận được gì sao? Thử hỏi xem, hãy hỏi chính trái tim của mình đi... Là em quên chứ trái tim của em chưa hề quên, nó không biết nói dối đâu.
Là do tình cảm của Phó Nghị Đình quá lớn nên cô mới rơi lệ hay những lời nói của anh đã chạm đến trái tim cô. Những giọt nước mắt chừng chực trào ra từ cơ thể, ngay cả chủ nhân của nó cũng không biết tại sao.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT