Đêm 30 Tết, người người đang đón pháo hoa ở phố đi bộ, khuôn mặt ai nấy đều vui vẻ chào đón năm mới. Trong một căn biệt thự rộng lớn, ở góc tường một cô gái ngồi xổm ở đó, khuôn mặt lại ưu sầu nhìn về cảnh cửa lớn chờ đợi nó mở ra.
Hôm nay cô ấy đã phá thai, đã bỏ đi đứa con 2 tháng của mình và chồng sắp cưới, vốn dĩ Sở An Nhiên và Phó Nghị Đình sắp kết hôn tuy nhiên cả hai lại không có một tình yêu nào. Chỉ vì đứa bé trong bụng.
Phía dưới phòng khách có tiếng động, chồng sắp cưới của cô đã về, đôi bàn tay run rẩy chạm vào nhau chỉ mong nó ngừng lại. Ban đầu có gan phá thai cô đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng không ngờ khi đối mặt, cả người lại mềm nhũn sợ hãi không còn chút sức sống nào.
- Sở An Nhiên, đây là cái gì?
Phó Nghị Đình mở cửa phòng ngủ xông thẳng vào trong, thấy cô ngồi thấp thỏm một góc tường anh chẳng do dự mà tiến tới. Tiếng bước chân càng ngày càng gần như muốn xé rách màng nhĩ của cô.
Thứ anh cầm trên tay là giấy xét nghiệm đã được phá thai, đứa con mà anh trông chờ bấy lâu không còn nữa. Thấy cô ấy sợ hãi, anh ngồi xuống nhẹ giọng đỡ Sở An Nhiên đứng dậy.
Khuôn mặt anh bình tĩnh nhất có thể, ánh mắt và cử chỉ vô cùng dịu dàng.
- Sống chung với nhau được nửa tháng, khoảng thời gian ấy tôi nói rất nhiều. Bây giờ đến lượt em nói, tại sao lại bỏ đứa bé?
Phó Nghị Đình nhìn cô, ánh mắt tràn đầy hy vọng, mong cô có thể viện cớ một lý do nào đó.
Sở An Nhiên không phải là người nhẫn tâm, lại rất thích trẻ nhỏ, nhưng vì lý do khác mà khiến cô phải cắn răng bỏ đi đứa con của mình.
Nếu đứa bé ấy là con của người mà cô yêu thì chắc chắn Sở An Nhiên sẽ sinh nó ra và nuôi nấng thật tốt. Nhưng người đàn ông xa lạ này ngay cả tính cách ra sao cô cũng không biết, chẳng lẽ lại muốn chôn vùi cuộc đời mình ở đây.
Đứa con là của chung, tự ý quyết định mình cũng là người có lỗi.
- Tôi... tôi xin lỗi. Đứa bé... đứa bé không may mắn khi là con của chúng ta thôi. Tôi thật sự xin lỗi, xin lỗi anh. Chúng ta đừng ép buộc nhau nữa, chấm dứt ở đây đi.
Cô lạnh lùng mở cửa rồi đóng sầm lại, cố gắng lau đi giọt nước mắt cay nghiệt trên da mặt đang ào ào chảy xuống. Phải có một lý do, một lý do đau đớn khiến cô không thể dễ dàng chọn lựa, cuối cùng lại là phá thai.
Phó Nghị Đình đứng bần thần ở đó khá lâu, một lát sau mới rơi nước mắt. Anh nhặt cô về chỉ vì có khuôn mặt giống với vợ cũ, cứ nghĩ anh không yêu cô nhưng thực chất trong trái tim đã yêu vô cùng sâu đậm.
Sở An Nhiên chính là vợ cũ, cô bị tai nạn nên mất trí nhớ, người thân duy nhất là bố nuôi hiện tại đang ngồi tù. Phó Nghị Đình đã theo dõi cô từ lâu, thấy cô sống một mình khổ sở nên mới nhờ người giới thiệu cho bộ môn vũ công này.
Trong tiếng khóc, giọng nói yếu ớt của người đàn ông vang lên.
- Anh yêu em mà, anh toàn tâm toàn ý với em mà, có thể cho em một gia đình hạnh phúc với những đứa con. Vũ An Nhiên, sao em có thể làm như thế, khó khăn lắm mới gặp lại nhau mà.
Anh không hận cô mà hận suy nghĩ của cô, nếu như 6 năm trước anh không đề nghị ly hôn vì hiểu lầm, có khi An Nhiên không đau khổ như thế.
Từ khi cô tai nạn mất trí, Phó Nghị Đình luôn sống trong dằn vặt đau khổ, chỉ dùng tất cả tình yêu chân thành bù đắp, nhưng bức tường thành cô của rất vững chắc, con người nhỏ bé của anh sao có thể trèo qua.
Phó Nghị Đình nạm tay thành nắm đấm đập mạnh vào tường với vẻ đầy tức giận, trên ngón áp út còn đeo chiếc nhẫn cưới mà trước đây anh và cô từng kết hôn.
Anh chạy nhanh xuống phòng khách, Sở An Nhiên đi vẫn chưa xa, bước chân cô vô cùng chậm rãi. Một cánh tay cứng rắn nắm lấy kéo cô lại.
- Đừng đi, tôi sẽ cho em một lý do để em phải ở lại đây.
- Anh đang nói gì vậy, tôi đang giải thoát cho anh đấy.
- Nếu em đã phá thai, tôi sẽ khiến em có thai một lần nữa để em ở bên cạnh tôi.
Không nói không rằng, ánh mắt Phó Nghị Đình vô cùng kiên quyết, anh vác cô lên trên vai đi thẳng lên phòng ngủ. Mặc kệ những lời gào thét đến rát cổ họng của cô, đôi chân dài của Phó Nghị Đình đã tới cửa phòng ngủ.
Sở An Nhiên có vắt óc cũng không thể hiểu nổi, những người giàu có thường suy nghĩ lệch lạc như vậy sao?
- Phó Nghị Đình anh bỏ tôi xuống, có gì từ từ nói mà. Tôi không muốn có con với một người lạ, Phó Nghị Đình.
Anh phớt lờ không muốn nghe, cô lại liên tục hét lớn khiến anh vô cùng đau đầu nhưng không hề giận dữ. Trước giờ bản thân đều có lỗi nên muốn bù đắp, ngọt ngào nâng niu không hết sao có thể quát nạt chửi bới.
Phó Nghị Đình đặt cô nằm lên chiếc giường êm ấm nhưng vừa chạm lưng cô đã muốn rời khỏi, vươn cả người dậy lại bị hai bàn tay anh kìm hãm xuống.
- Phó Nghị Đình coi như tôi cầu xin anh đấy, làm ơn tha cho tôi, tôi còn cả một tương lai phía trước.
Cơ thể của anh nằm lên trên cố gắng ngắm nhìn khuôn mặt 6 năm của mình hằng đêm mong nhớ. Càng nhìn ánh mắt anh lại càng buồn man mác...
- Không chỉ mình em có tương lai đâu? Ai cũng có, kể cả tôi cũng vậy... Tương lai của tôi chính là em.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT