Phó Nghị Đình mở cảnh cửa phòng của mình ra, biển chức danh trước đây từng gắn tên anh đã bị thay đổi. Biết trước sự việc sẽ thành thế này anh cũng không quá ngạc nhiên, tâm lý vững vẫn là quan trọng nhất.
Chu Thái Thi ngồi trên chiếc ghế của Phó Nghị Đình, tấm lưng ngoảnh về phía anh như đang hạ thấp chủ tịch cũ.
- Hazzz, sao lại ngang nhiên vào phòng làm việc của tôi mà không gõ cửa thế kia. Hả...?
Chu Thái Thi xoay chiếc ghế ngồi của mình đối diện Phó Nghị Đình đang lôi thôi lếch thếch ở phía trước, khuôn mặt đắc ý mà vểnh lên. Còn cố tình đưa giày của mình gác lên trên bàn làm việc, hành động thật chướng tai gai mắt tuy nhiên nó không thể khiến anh nổi điên lên được.
- Bố tôi và tôi hiện tại đã làm chủ rất nhiều công ty, vốn dĩ Phó An và Chu Nhất không liên quan đến nhau nhưng mà... viên đạn mà cậu bắn ra khiến mối quan hệ xa lạ này thoáng chốc đã gần gũi hơn hẳn. Bây giờ lại có thêm một công ty mới, cuộc sống nhàn hạ của tôi lại thêm bận rộn rồi. Tập đoàn Phó An sẽ được đưa vào chi nhánh Chu Nhất, dù sao thì công ty của cậu vẫn thấp bé hơn công ty của tôi, nhỉ?
Thật ra Phó An lớn mạnh ngang bằng với Chu Nhất, là Chu Thái Thi cố tình đè bẹp công ty của anh giống như đang hạ thấp Phó Nghị Đình.
Sự nghiệp của mình được đúc kết từ hai bàn tay trắng, không được sự mài dũa nên rất khó có thể thành công như bây giờ. Vậy mà trong một đêm đã bay đi mất chỉ để lại nỗi thất vọng không muốn nhớ đến.
Trong hoàn cảnh này anh vẫn bình tĩnh nhất có thể, nếu làm loạn có khi chuyện chính chưa đến tai mà lại mất công tự mình chạy cầu thang bộ lên 39 tầng.
- Không chỉ vì viên đạn mà khiến tập đoàn Chu Nhất phải tốn công thâu tóm Phó An thế này, mục đích chính của anh là gì?
Chu Thái Thi nở một nụ cười, vô cùng hài lòng với sự tương tác này của cả hai. Anh ta đứng dậy hiên ngang bước đến trước mặt Phó Nghị Đình, còn tiện tay chỉnh đốn lại cà vạt nhưng thực chất là muốn chỉnh lại cách nói chuyện của anh. Hiện tại chủ tịch của Phó An chính là hắn...
- Nói chuyện với người thông minh quả thật không phí thời gian chút nào, tôi có hứng thú với cậu rồi đấy.
- Anh Chu quá khen, không phải là tôi thông minh mà là suốt ngần ấy năm kinh doanh tôi tích lũy nhiều kinh nghiệm. Không giống như những kẻ ăn bám vào bố mẹ, bị thương còn đi khóc lóc năn nỉ ỷ ôi.
Phó Nghị Đình nhìn vào lòng bàn tay được băng bó bằng băng gạc y tế vô cùng kĩ lưỡng bèn khẽ cười. Lời nói là sát thương đau đớn nhất xuyên thẳng trực tiếp vào trái tim, mà điều đó là năng khiếu của Phó Nghị Đình.
Chu Thái Thì tối sầm mặt lại, nếu không được làm chủ ở công ty này chắc anh ta đã phát điên lên mất, nhưng vì không muốn dây dưa với những người thấp hèn nên không muốn cãi.
- Tôi ghét nhất là lao vào cãi nhau như hai tên điên vậy, cho nên tôi sẽ không hành động giống như người điên. Còn nữa... mục đích chính của tôi đó là... Sở An Nhiên.
Nhắc đến người phụ nữ của Phó Nghị Đình, anh liền chau mày một cách cau có nhìn Chu Thái Thi. Anh đâu có nghĩ hắn ta làm điều này là vì phụ nữ, nếu chuyện này liên quan tới Sở An Nhiên xem ra anh phải tính kế khác để đối phó với hắn.
Anh sợ rằng Chu Thái Thi biết được Sở An Nhiên là điểm yếu, chắc chắn sẽ dày vò cô đau về thể xác đến thảm hại. Những người đàn ông thế này làm sao có chuyện yêu ai thương ai, họ chỉ yêu bản thân của mình thôi.
- Sở An Nhiên là người phụ nữ của tôi, anh dám sao?
- Phụ nữ có thể tìm người khác mà, sao phải là cô ấy. Tôi có cảm tình với cô ấy ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi muốn cướp đấy, có được không? À... tôi nghĩ không cần phải xin phép anh bởi vì vốn dĩ trước sau gì cũng sẽ lên xe hoa cùng tôi mà.
Người con gái anh yêu nhất lại bị chính kẻ điên này đòi cướp đi, Phó Nghị Đình tức giận đến nỗi gân xanh nổi lên ở tay, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, chỉ muốn xé xác hắn ra. Bên trên khuôn mặt lại không chút biểu hiện nào, như người vô cảm...
Phó Nghị Đình không muốn Chu Thái Thi biết được bất cứ cảm xúc nào khi nhắc đến Sở An Nhiên. Một khi để lộ sơ hở thì cả hai cũng không còn đường lui...
- Cổ phần tôi đã nắm giữ 40 % còn cậu chỉ có 39%, còn 21% nó nằm ở đâu.
Các cổ đông đều giao toàn bộ cổ phần của mình cho Chu Thái Thi, sau đó họ được mời qua Chu Nhất làm việc, những con người này Phó Nghị Đình đã nhìn thấy sự tham vọng, tuy nhiên không có ý định vạch trần. Nhờ có hắn mà anh mới phủi đi bụi bẩn lâu ngày đã bám vào cơ thể anh.
Thấy sự thèm thuồng về cổ phần của hắn, Phó Nghị Đình mới bon chen thêm ít câu để phá vỡ nội bộ.
- Tôi chỉ nắm giữ 39% cổ phần thôi, còn lại là của các cổ đông khác, sao anh lại hỏi tôi. Có khi nào họ không thành thật với anh không?
- Thà đưa hết cổ phần trong tay cho tôi còn hơn là đưa cho một thằng bất tài giống như cậu vậy. Phó Nghị Đình một chỉ tịch của tập đoàn lớn, bây giờ đã chính thức phá sản rồi. Đã là người từ nông thôn, thấp hèn bẩn thỉu thì nên sống như vậy đi, đừng trèo cao rồi mơ mộng ảo tưởng sẽ ngã đau đấy. Về với chốn nông thôn của cậu đi...
Chu Thái Thi quay người, hai tay chấp ra phía sau ngang nhiên đi về bàn làm việc.
- Thư kí, thư kí đâu... tiễn khách.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT