Ở phía Chu Thiệu, anh cho người rửa xe của Phó Nghị Đình, đột nhiên bên kia đường lớn là cả một đoàn xe đang lao về phía tay phải, cũng là phía đi đến nhà của cậu chủ Chu Thiệu.

Anh có để ý, chiếc xe đi đầu là Chu Thái Thi, hắn ta huênh hoang mở trần xe, mặc cho tài xế của mình lái nhanh hay chậm, vẫn đứng dang hai tay như thể phần thắng đã thuộc về mình.

- SỞ ANH NHIÊN, ANH ĐẾN CƯỚI EM VỀ ĐÂY...

Chỉ vì một lời nói mà sơ suất để người thân cận của Phó Nghị Đình nghe được, từng lời từng chữ rót vào tai của Chu Thiệu. Không chần chừ anh đã gọi ngay cho Phó Nghị Đình...

Tại biệt thự Phó gia, anh ôm lấy cơ thể của Sở An Nhiên đang nồng nàn cảm xúc. Tiếng chuông inh ỏi của điện thoại cắt ngang, cô lau đi những giọt nước mắt vốn dĩ không nên có trên làn da mặt.

- Alo...

- Anh Phó, Chu Thái Thi đang trên đường tới, họ muốn cướp vợ đấy ạ.

- Cái gì?....

Phó Nghị Đình nhăn mặt, nghe xong liền vội cúp máy. Trước giờ chỉ nghe đến cướp dâu chứ chưa nghe đến từ "cướp vợ", thật là khiến anh phát điên lên cho được.

Bây giờ vò đầu bứt tóc không phải là cách, anh thay đôi giày cao gót của cô thành giày thể thao, rồi kéo Sở An Nhiên chạy ra sau nhà. Hiện tại Phó Nghị Đình không có bất cứ quyền lực nào để bảo vệ cô, chạy trốn là cách tốt nhất.

- Anh làm gì vậy? Có chuyện gì sao?

Thấy anh tự thay giày cho mình, cô vẫn để cho anh làm nhưng miệng luôn hỏi.

- Chu Thái Thi người muốn mua em ở hộp đêm sắp tới đây rồi, Chu Nhất hạ bệ anh là vì muốn cướp em. Em muốn làm vợ của hắn không???

Phó Nghị Đình ngước lên ánh mắt long lanh nhìn cô gái trẻ, chỉ mong cô từ chối. Thật ra trong đầu Sở An Nhiên đã có quyết định ngay từ khi câu hỏi ấy phát ra, mặc dù đối với cô anh không phải người tốt vì hết lần này đến lần khác chỉ lừa dối cô nhưng ít ra Phó Nghị Đình còn tốt hơn tên khốn nạn họ Chu đấy.

- Tất nhiên là không.

Anh mãn nguyện và hài lòng với câu trả lời ấy.

- Vậy em có muốn bỏ trốn cùng tôi không?

Điều này Sở An Nhiên không chắc, rất khó để trả lời có hoặc không. Do dự một hồi, một tiếng động vang lên ở ngoài cổng. Là Chu Thái Thi đã dùng con xe mới mua của mình phá cánh cửa sắt nhà Phó Nghị Đình lao thẳng vào trong sân.

- Sở An Nhiên em ở đâu, ra đây đi đến lúc phải về nhà rồi.

Phó Nghị Đình nắm lấy tay của cô chạy ra bằng cửa sau, nơi anh ở là khu của những người giàu có. Ra vào phải có giấy tờ đầy đủ, may mà trước khi đi Phó Nghị Đình vẫn còn đủ tỉnh táo để cầm theo và một ít tiền mặt.

May là họ chạy thoát trước khi Chu Thái Thi cho người bao quanh căn biệt thự, cả hai nắm tay nhau chạy mãi, không biết là bao xa, đến khi không còn sức lực mới ngồi tại một góc khuất để nghỉ ngơi.

- Bây giờ phải làm thế nào? Tôi không thể làm vợ của hắn được, một người đàn ông lúc đầu đã dùng vũ lực với tôi thì khi cưới về sẽ như thế nào nữa.

Ánh mắt đau khổ và nỗi tuyệt vọng tràn đầy cả khóe mắt, khi hắn nói muốn mua lại cô ở hộp đêm Sở An Nhiên đã từng tưởng tượng phải sống chung với công tử nhà giàu này. Tâm địa độc ác như hắn chủ yêu thương mỗi bản thân mình thôi, trước sau gì cũng sẽ vứt cô đi như một đồ dùng cũ kĩ.

Chu Thái Thi bước vào căn biệt thự, ở đó trống không không có một ai, nhà này rất rộng, gấp đôi nhà của hắn nên một mình tự đi kiếm cũng thấy mệt rồi.

- Mấy người các ngươi lên trên tầng, còn lại lục soát mọi ngóc ngách ở tầng dưới cho tao. Không được để sót bất cứ nơi nào, tao tự ý qua Phó gia không thông báo một ai, Sở An Nhiên sẽ không biết mà bỏ chạy đâu.

Quả nhiên một người như Chu Thái Thi được bố mẹ cưng chiều từ nhỏ không đụng tới việc nặng lẫn việc nhẹ. Chuyện drama trên thương trường đầy rẫy ra đấy, có khi còn không ngờ tới chứ ở đó mà đoán già đoán non.

Nghĩ rằng mọi sự kiểm soát đang nằm trong tay hắn nhưng khi nghe thuộc hạ báo tin, Chu Thái Thi liền tức giận đập hết toàn bộ đồ dùng trong nhà.

- Mẹ kiếp bọn chúng trốn đi rồi sao? Hay là tụi bay chưa tìm kĩ vậy hả.

- Chúng tôi tìm mọi ngóc ngách trong nhà rồi, không thấy cô Sở An Nhiên và Phó Nghị Đình đâu cả.

Trước đây Phó Nghị Đình từng nghĩ sẽ có lúc mình tán gia bại sản tạm thời nên đã thiết kế một căn phòng dưới tầng hầm thông qua cánh cửa nằm ở dưới cầu thang, cũng là nơi cất giấu mọi thứ quan trọng về công và tư.

Cũng nhờ đó mà phòng làm việc nơi họ lục soát cũng không thấy bất cứ thứ gì quan trọng. Chu Thái Thi gãi đầu muốn điên tiết lên, không biết phải tìm bọn họ ở đâu nhưng có điều... anh có địa vị, có gia thế, tìm một người trong thành phố này rất dễ.

- Mở rộng địa bàn, bắt buộc tụi bay phải tìm bọn chúng trong ngày hôm nay ở khu vực này. Nếu không tao cho nhịn đói cả đám đấy, nếu không tìm được thì mở rộng ra tìm tiếp, tới khi nào tìm thấy Chu phu nhân thì thôi.

Chu Thái Thi chỉ tay lên trời, giọng vang lên như ông sấm giáo huấn bọn chúng bằng lời nói, đám thuộc hạ gật đầu và bắt đầu vào cuộc truy đuổi.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play