Tại bệnh viện quốc tế, vợ chồng ông Chu đang chăm sóc cho con trai vừa bị bắn ở lòng bàn tay. Họ chỉ có mình Chu Thái Thi là con trai của họ nên hết mực cưng chiều, nâng như hoa như ngọc, coi là viên kim cương ngàn năm có một.
Viên đạn bị bắn ở lòng bàn tay, cùng lắm thì để lại sẹo chứ không gây thương tích nặng nề, vì nghe lời nói quá đà của con trai hơn 30 tuổi mà vợ chồng ông Chu lại tìm cách lật đổ Phó gia.
- Bố mẹ, thằng ranh Phó Nghị Đình còn đòi bắn cả nhà chúng ta nữa đấy. Nó còn nói con là tên biến thái nhưng thực chất con muốn cưới cô ta về làm vợ thật, không hề có ý định lượn lờ ong bướm. Bố mẹ phải giúp cho con đấy nhé, phải đòi lại công bằng cho Chu gia, đừng để thằng ranh con đó lộng hành.
Người đàn ông đang nằm trên giường bệnh là 30 tuổi hay là 3 tuổi đây, râu ria ở miệng còn dày hơn cả tóc, cái xác vừa to vừa khỏe chỉ mỗi việc ở nhà nịnh bố mẹ.
Nghe lời nói của con trai, ông chỉ muốn tận tay giết chết Phó Nghị Đình để đòi lại công bằng. Trước giờ chưa ai chọc tức ông đến nỗi sắp hộc máu như thế cả...
Mọi chuyện lớn nhỏ do một tay đàn ông trụ cốt trong nhà giải quyết, mẹ của Chu Thái Thi chỉ ngồi bên cạnh nhìn bàn tay băng bó vết thương mà xót mà đau thay cho con.
- Có mỗi đứa con trai cưng như vàng như bạc, vậy mà tên nào dám làm như thế với con trai của tôi. Nếu trên tay nó để lại vết sẹo thì phải làm sao, làm việc gì cũng sẽ không thuận lợi, khổ thân con trai tôi quá.
Ông Chu tâm trạng cũng đầy hậm hực, không thể nuốt nổi cơn giận này, ông ta là người không có chứng kiến nên không biết đâu đúng đâu sai. Thấy vợ thương con mù quáng như thế cũng nghe theo mà bảo vệ con của mình, chỉ nghe lời từ một phía mà đưa ra quyết định.
- Thái Thi, con yên tâm, tôi lấy danh nghĩa là bố của con trai tôi và là chủ tịch của tập đoàn Chu Nhất đảm bảo với con, chắc chắn sẽ khiến hắn trở về với hai bàn tay trắng. Sẽ cúi đầu thành tâm xin lỗi con...
Nghe lời nói đầy kiên quyết của bố mình, Chu Thái Thi nhếch miệng cười xem như đã hoàn thành xong mục đích.
Việc mà Phó Nghị Đình làm Chu Thái Thi thương tích là một việc rất quan trọng với gia đình nhà họ Chu, tuy nhiên người con gái khiến Chu Thái Thi say đắm muốn lấy làm vợ lại là tin vui cho ông ấy.
- Mà này, cô gái mà con nói muốn lấy làm vợ là ai vậy? Con cái nhà ai, làm công việc gì, có thể nói rõ cho bố mẹ biết được không?
- Ờ thì con cũng không biết, chỉ thích cô ấy ngay lần đầu tiên gặp mặt. Hình như là vũ công ở hộp đêm của Phó Nghị Đình.
Những bố mẹ khác khi biết con dâu hay con rể làm việc ở những nơi như vậy đều không thích, cho rằng những nơi đó là hư hỏng. Tuy nhiên ông bà này chiều theo ý con trai, gạt bỏ những công việc cho là "không tốt" này, đặc biệt đặt Sở An Nhiên vị trí con dâu.
- Không sao, không sao. Chỉ cần là người con thích thì bố mẹ chắc chắn sẽ bắt cô gái ấy gả cho con, phải yên bề gia thất bố mẹ mới an tâm được.
- Vâng...
...
Biệt thự Phó gia, mới sáng sớm Phó Nghị Đình và Sở An Nhiên đang ngủ ngon giấc ở trên giường, tiếng động bên ngoài gõ vào cửa liên hồi khiến anh càng lúc càng khó chịu.
- Ai vậy?
- Anh Phó, là tôi Chu Thiệu. Công ty xảy ra chuyện lớn rồi.
Bên ngoài là giọng nói lo lắng của Chu Thiệu, trước giờ chưa từng thấy anh hớt hải lo sợ như thế.
Ánh mắt Phó Nghị Đình nhìn cô đang nằm trong vòng tay mình một cách lưu luyến không nguôi, nhưng cuối cùng phải bất đắc dĩ mà rời khỏi cơ thể của cô.
Mở cửa ra, anh chỉ vội khoác một chiếc áo khoác cho vội nói chuyện.
- Có chuyện gì.
- Công ty xảy ra chuyện rồi, các cổ đông đã bán hết cổ phần của tập đoàn Phó An cho Chu Thái Thi, hiện tại anh ta là người có cổ phần cao nhất Phó An đấy ạ.
- Chết tiệt, chuẩn bị xe đi.
- Vâng...
Chu Thiệu lái xe cấp tốc chở Phó Nghị Đình đến công ty, đúng như dự đoán trước cổng là hàng tá phóng viên đang chờ anh tới để phỏng vấn.
Không còn cách nào khác Chu Thiệu lái xe về phía cửa sau của công ty nhưng bị Chu Thái Thi ra lệnh đóng cửa, chỉ mở rộng cửa trước. Hắn ta là đang làm khó làm dễ Phó Nghị Đình đây mà, trong công ty của mình từng ngóc ngách anh đều nhớ rõ, không còn đường phụ này sẽ có đường phụ khác.
- Lái xuống hầm để xe đi.
Chu Thiệu quay vô lăng một cách dứt khoát, thoáng chốc đã tới hầm để xe. Thật ra bên trong hầm còn có một lối nhỏ, men theo đó là một cánh cửa, Phó Nghị Đình mở cánh cửa đó ra, trước mắt là cầu thang bộ dẫn đến tầng cao nhất của tòa nhà.
Tại tầng 39, một cái bóng cũng không thấy đâu, theo như dự đoán của Phó Nghị Đình thì Chu Thái Thi đã đuổi toàn bộ nhân viên và thư kí thân cận. Một mình leo thang bộ, mồ hôi lã chã ướt đẫm cả vạt áo thế nhưng đó chẳng là gì so với những khó khăn trước đây anh từng một mình lập nghiệp.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT