Trong cơn hôn mê, Vũ An Nhiên mơ màng mở mắt, nhìn ngang nhìn dọc vô tình bóng dáng của Phó Nghị Đình xuất hiện trong tầm mắt. Không còn bộ dạng lịch sự lạnh lùng khi ở công ty nữa, đây giống như một cậu bé đang nằm ngủ co ro trên sofa.
Nhìn thấy vô số ống tiêm cắm vào người mình, cô không ngần ngại mà rút ra, tự tin cảm thấy bản thân khỏe hẳn nên mới làm như thế.
Cô ngồi xổm xuống nhìn dáng vẻ ngủ say của Phó Nghị Đình, vết nhăn khó chịu thường xuất hiện trên trán cũng không thấy đâu. Bây giờ chỉ cảm thấy đáng yêu hết sức, khi cô muốn chạm vào lại đột nhiên nghĩ đến điều gì đó mà thụt tay lại.
"Bản thân dơ bẩn lại chẳng có tố chất cao quý của một người phụ nữ, sống ở biệt thự xa hoa này là may mắn lắm rồi. Nếu như bố mẹ không đi công tác xa, có lẽ hôm ấy là lần gặp cuối cùng của em và anh."
Trong đầu Vũ An Nhiên nghĩ đến những điều dại dột, không phải tận bây giờ mà ngay từ đầu cô đã nghĩ... mình không sinh được con lại còn nghiện ma túy, quả thật không xứng với anh.
Người phụ nữ của gia đình là phải chung thủy, nữ công gia chánh và còn... sinh được con. Còn cô thì chẳng có bất cứ thứ gì, mọi việc mình làm đều ảnh hưởng lớn tới Phó Nghị Đình.
Trong đầu thì nghĩ như vậy những bản thân không thể làm được, trái tim cứ luôn quyết luyến lấy anh, thật khó để tự mình làm một việc gì đó.
- Em phải ở lại đây để giữ anh bên mình bởi tính em trước giờ đều ích kỉ như vậy, em biết mình phải làm gì để xứng với anh.
Bàn tay mềm mại di chuyển chạm nhẹ vào trán của Phó Nghị Đình, vuốt ve khuôn mặt rồi nhẹ hôn lên trán.
Anh là một người vô cùng cảnh giác, ngay cả trong giấc ngủ cũng vậy. Khóe mắt dần mở ra, thấy cô ở trước mặt mình, không giống mấy lần trước ngỏ ý chọc ghẹo, ánh mắt anh lần này trở nên đau lòng đục ngầu sâu thẳm.
Anh vẫn nghe lời mà thả cô ra sau đó nâng cằm hôn sâu lấy đôi môi lâu ngày không chạm, cảm thấy nhớ nhung đến lạ. Một lần nữa cô lại phản kháng, tuy không quá gắt nhưng vẫn rất ngọt ngào.
- Này... em vẫn còn yếu lắm.
- Anh nhẹ một chút là được mà.
Anh vừa cúi xuống, cô lại vội đẩy ra. Phó Nghị Đình ngắm nhìn khuôn mặt ngại ngùng này của cô, lâu lắm mới thấy bộ dạng xấu hổ này. Anh khe khẽ cười...
- Được rồi, lại nằm nghỉ đi. Dậy rồi sao không gọi anh dậy
- Em muốn anh ngủ lâu một chút, chắc dạo này anh mất ngủ lắm.
- Cũng một chút, quan trọng là sức khỏe của em kia kìa.
Phó Nghị Đình đắp chăn và đặt gối ngăn ngắn cho cô, đột nhiên bàn tay ấm áp của cô nắm lấy cổ tay anh. Anh ngừng lại việc làm của mình ngồi bên cạnh nhẹ nhàng hỏi han.
- Sao vậy? Có chuyện gì muốn nói với chồng à, anh nghe đây.
- Anh không trách em sao, em ngu ngốc lắm phải không?
Khóe mắt Vũ An Nhiên rưng rưng nước, giọng nói nghèn nghẹn dần trở nên không rõ.
- Không phải đâu, là do thứ đó điều khiển em chứ không phải em muốn như vậy? Hiểu chưa, đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi và ở bên cạnh anh là đủ. Chờ anh một chút...
Bóng lưng Phó Nghị Đình khuất dần sau cánh cửa, không khí đột nhiên hạ thấp xuống, sự im lặng này khiến Vũ An Nhiên cảm thấy khó chịu, trong đầu nảy ra vô vàn suy nghĩ.
" Nếu anh tin ra em lâu hơn có lẽ anh sẽ không phải khổ sở rồi, em xin lỗi. Em quyết tâm sẽ cai nghiện, anh không cần phải lo lắng đâu. "
...
Mỗi lần Thuần Nghi tan làm đều được Chu Thiệu đưa đón, hôm nay là sinh nhật anh vốn dĩ chỉ muốn cùng nhau ăn mừng nhưng cô hơi say nên chẳng thể tổ chức được.
Taxi dừng trước cổng nhà của Thuần Nghi, cô đã ngủ say trên xe không còn biết trời đất gì. Chu Thiệu đành phải bế cô vào nhà, đặt cô nằm ngay ngắn trên giường, đôi mắt nhẹ liếc qua cách bố trí ngôi nhà.
- Quản lý hộp đêm có khác, cách thiết kế cũng khác là độc lạ và khí chất đấy nhỉ?
- Chu Thiệu... Chu Thiệu.
- Anh là bạn trai em đấy, nói thế mà được à.
- Nhưng ở đây em xem anh là trợ lý của anh trai em, anh là cấp dưới của em đấy biết.
Chu Thiệu không quan tâm vẫn chăm chăm nhìn vào những bức ảnh mà cô đặt trên bàn. Một bàn tay ôm từ sau lưng, sự mảnh mai và sức hút quyến rũ của cô khiến anh có dự cảm không lành.
- Sao vậy? Ngủ đi chứ.
- Em... em thật sự... thật sự, rất... rất rất thích anh đấy. Anh biết không?
Thuần Nghi lẩm bẩm trong miệng, giọng nói nhỏ nhẹ như đang bộc bạch gì đó. Anh gạt tay cô ra, quay ra sau ôm lấy cô.
- Anh biết, em không nói nhưng anh vẫn biết. Anh cũng rất rất rất thích em...
Nghe tới câu nói ngọt hơn đường này cô bất giác mỉm cười tuy mắt vẫn nhắm. Thuần Nghi cố gắng tỉnh táo đưa ngón tay trỏ chỉ vào bóng đèn trong phòng.
- Anh hãy tưởng tượng đó là nến, tắt nó đi, và tưởng tượng... em là bánh kem.
Trong cơn say anh biết cô không nhận thức được nên cố tình ngăn cản nhưng mọi thứ đã muộn. Cô không đợi anh tắt mà Thuần Nghi đã tắt thay, cô hôn lấy anh quấn quýt trong màn đêm dày đặc.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT