Vũ An Nhiên ngồi lên giường, tuy bụng rất đói nhưng miệng lại không muốn ăn, cơ thể xanh xao tiều tụy không thể nhìn ra đây là một thiếu nữ.
Đột nhiên, cơn nghiện lại tái phát, cô đau đớn ngứa ngáy khó chịu, giọng hét kinh hãi vang vọng khắp căn phòng, tim cô đập nhanh hơn, gân xanh nổ lên chi chít. Đến bây giờ cô vẫn nghĩ bản thân có thể qua mặt được Phó Nghị Đình, cô lại gần tủ, đưa tay sờ lên kệ tìm chất cấm mà mình đã giấu.
Nhưng khuôn mặt của cô tái dần, sờ mãi từng góc cạnh trên kệ tủ nhưng không thấy thứ mà mình đang tìm. Giọt lệ lăn dài, cảm giác đau đớn này và cả sự khống chế không kiểm soát khiến bản thân trở thành một kẻ côn đồ không sợ trời không sợ đất.
- Phó Nghị Đình, tôi sẽ giết anh... Trả nó lại cho tôi, Phó Nghị Đình. Trả lại cho tôi..
Vũ An Nhiên chạy ra cửa đập tới tấp, bàn tay trắng nõn lại hiện thêm vài vết thương. Nghe tiếp đập cửa, Phó Nghị Đình đứng bên ngoài không khỏi xót xa, anh nhăn mày ánh mắt chỉ đầy oán trách vào bản thân.
Một người đàn ông mạnh mẽ, nay lại rơi nước mắt chỉ vì một cô gái.
Bàn tay Vũ An Nhiên dần rỉ máu nhưng lại không mấy quan tâm, cô chạy vào nhà vệ sinh lấy túi bột giặt đổ ra sàn. Bên trong vẫn có một bịch ni lông trong suốt, cô đã giấu chất cấm ở đó.
Cô hít hà một hơi, tận dụng cảm giác hưởng thụ này, ngay lúc ấy ở bên ngoài, Phó Nghị Đình cảm giác có điều kì lạ, người đang cai nghiện sẽ gào thét đau đớn rất lâu, còn cô, chỉ có mấy phút ngắn ngủi.
- Mở cửa.
Phó Nghị Đình xông thẳng vào trong trước tầm mắt không hề thấy bóng dáng của Vũ An Nhiên, chạy vào nhà vệ sinh. Những thứ trước mặt khiến anh kinh hãi, trên tay cô cầm con dao, tay run run muốn cứa vào cổ mình.
- AN NHIÊN.
Trong lòng anh nóng như lửa đốt, vội lấy con dao khỏi tay cô ôm cô vào lòng, bàn tay xoa nhẹ lên đầu, lấy tình yêu của mình ra an ủi.
Sờ vào cánh tay và bả vai, nhiệt độ cơ thể cô giảm hẳn, da tái xanh còn đổ rất nhiều mồ hôi, lúc này Vũ An Nhiên thở gấp, mỗi lúc một nhanh hơn, dường như cô đang thiếu oxy trầm trọng.
- Có anh ở đây rồi, sẽ không sao đâu... GỌI BÁC SĨ, GỌI BÁC SĨ TỚI ĐÂY...
Vũ An Nhiên được cấp cứu ngay tại phòng ngủ, anh ở bên ngoài vô cùng sốt ruột và lo lắng. Trước kia có rất nhiều đàn em của anh dùng ma túy và rồi rất ít người có thể cai nghiện, đa số là tử vong.
Khoảng 20p sau, vị bác sĩ trẻ bước ra ngoài.
- Cô ấy sao rồi, có ảnh hưởng gì không?
Nhìn thấy dáng vẻ mất bình tĩnh của Phó Nghị Đình ông ấy không chần chừ mà nói thẳng.
- Cô Vũ đã qua cơn nguy kịch rồi, do độ tinh chế thấp và nhiều tạp chất trong ma túy khiến cô ấy ngộ độc. May đã phát hiện và cấp cứu kịp thời, cậu cũng đừng lo lắng quá. Những người bị tình trạng này thường sẽ tử vong rất ít người có thể qua khỏi, một khi đã sử dụng quá liều nạn nhân sẽ cầm chắc được cái chết. Sử dụng ma túy rất nguy hiểm, tôi sẽ hướng dẫn cậu cách cai nghiện sau.
- Cảm ơn bác sĩ.
Khuôn mặt anh vô cùng mệt mỏi, anh đưa mắt nhìn Chu Thiệu đang đứng bên cạnh. Anh hiểu ý liền đưa vị bác sĩ kia xuống lầu, mua chuộc ông ta về việc Vũ An Nhiên sử dụng ma túy.
Phó Nghị Đình mở cửa bước vào phòng, chỉ nhìn cô một cái trái tim bỗng trở nên hỗn loạn đập nhanh hơn. Anh dần đóng cửa lại trở về phòng làm việc của mình, đập mạnh tay xuống chiếc bàn gỗ, các khớp tay dần rỉ máu.
Mọi sự tức giận, oán trách đều dồn lên hết cơn thịnh nộ này. Cứ nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy, rất nhiều ống truyền dẫn cắm vào cơ thể cô khiến anh không kìm nổi nước mắt.
👍⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT