Mới sáng ánh mặt trời đáng lẽ phải chói chang nhưng những đám mây u ám kia đã vội vàng che khuất. Thông qua cánh cửa nhỏ trong phòng ngủ, trên chiếc nệm ấm áp, cảm thấy ngày hôm nay chẳng thuận lợi cho công việc của mình.

- Hôm nay chắc trời lại mưa rồi.

Thuần Nghi trở người, dang tay ôm lấy anh, làn da cả hai chạm vào nhau, nhiệt độ cơ thể cũng rất đều đặn.

- Mặc kệ đi, hôm nay nghỉ làm một bữa.

- Anh hai em không cho phép.

Chu Thiệu chỉ cười nhạt, cánh tay trái làm gối kê cho cô, tay phải xoa đầu, luôn miệng hôn lên trán.

Cô làm một giấc ngủ say, tới tận trưa trời đã đổ cơn mưa đều đặn, lúc ấy mới lơ mơ mở mắt.

- Dậy rồi sao? Anh có làm cơm trưa cho em đấy.

- Anh nói sai rồi, phải là cơm sáng mới đúng.

- 10h40 rồi, sáng nào nữa.

Não cô load nhanh hơn vận động viên điền kinh nữa, anh vừa dứt lời cô đã vội vàng mở mắt ngồi bật dậy. Tỉnh táo một cách đột ngột khiến anh rất ngạc nhiên.

- Chết em rồi... phải làm sao đây. Anh Đình sẽ giết em mất.

Thuần Nghi lật đật muốn chạy vào nhà vệ sinh nhưng Chu Thiệu đã nhanh tay cản lại. Không biết trong đầu nghĩ gì, khuôn mặt lại đỏ ửng y như con gái đang makeup.

- Em.. em chưa mặc đồ đấy, cứ như vậy mà đi à.

Thuần Nghi khẽ liếc nhìn cơ thể bên trong chiếc chăn, ánh mắt rối bời đảo qua nhìn Chu Thiệu.

- Anh giúp em được không?

- Anh xin phép khi sáng giúp em rồi, có người thay em quản lý hộp đêm. Không sao đâu...

- Sao anh không nói sớm, anh có biết suýt chút nữa tim em rớt ra ngoài luôn không?

Độ má cùng bờ môi trề ra phũng phịu, anh không an ủi chỉ nhéo má một cái rồi lặng lẽ xuống lầu.

- Này... Anh không giúp em thay đồ à?

Chỉ là cả gan nói như thế nhưng lại chẳng có gan để anh làm. Chu Thiệu khẽ quay người, bước vài bước về chiếc giường, quả nhiên Thuần Nghi đang cố tình né tránh.

- Thôi thôi mà... em chỉ giỡn, chỉ giỡn thôi.

- Ở trước mặt anh thì đừng ăn nói bậy bạ, coi chừng đó.

Anh nhướng mày rồi ra khỏi phòng, còn cô lại khẽ che miệng cười một cách ngại ngùng không hề sợ hãi trước lời đe dọa đó. Phong cách bạn trai của Thuần Nghi là phải độc lạ như thế phải có khí chất và lạnh lùng của một vị tổng tài bá đạo.

...

Mấy ngày nay Vũ An Nhiên chỉ ở yên trong phòng ngủ, từng cơn nghiện kéo đến khiến Phó Nghị Đình ở bên ngoài cũng lo lắng không thôi. Bất an đến khó tả.

Cô không còn sử dụng ma túy, trong nhà cũng không có một thứ chất cấm nào. Từ trước tới nay, đây là khoảng thời gian khiến Phó Nghị Đình mệt mỏi nhất.

Để khiến cả hai vơi bớt tâm trạng, anh đặc biệt mua một căn biệt thự ở ngoài ngoại ô. Tuy ít người nhưng không lạnh lẽo, tuy trống trải nhưng vẫn rất ấm cúng.

- An Nhiên, hôm nay chúng ta ra ngoài một chuyến nhé em.

Phó Nghị Đình và Vũ An Nhiên cuộn tròn nằm trên giường, đây là chiếc giường mới được đặt ngoài ban công. Nó được bao bọc hoàn toàn bởi tấm kính và miếng dán decal, bởi vậy mọi sự riêng tư đều được bảo đảm.

Đưa mắt hướng về quang cảnh bên ngoài, mọi thứ cực kì thư giãn.

- Chúng ta đi đâu?

- Đi về một nơi không có ai, không có người nào có thể ngăn cản hay can thiệp vào cuộc sống của hai chúng ta.

- Nghị Đình, em vẫn còn chuyện giấu anh. Em có thể nói không?

Cô phớt lờ những thứ anh đã nói, dạo gần đây những chuyện ấy lại ùa về, không nói, chỉ khiến bản thân cảm thấy bứt rứt trong người.

Cảm giác có chút bất an nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

- Em nói đi.

- Lần trước em từng phá thai, khoảng thời gian sau xuất hiện di chứng, em đi khám và phát hiện khả năng sinh con rất thấp. Sau này...

Mặt anh trầm ngâm ra một lúc, không nói không rằng. Nhận thấy điều bất thường, cô lẳng lặng rời khỏi chăn nhưng lúc chân chạm đất anh đã kéo cô về phía mình.

- Đi đâu vậy?

- Em...

Phó Nghị Đình ôm cô vào lòng, dùng chăn đắp kín cả người như thể bên ngoài lạnh lẽo đến nỗi có tuyết.

- Anh không bắt em phải sinh con.

Phó Nghị Đình chưa nói hết câu, cô lại lanh chanh mà nhảy vào họng.

- Vậy anh cùng người khác sinh con sao?

Biết ngay Vũ An Nhiên chỉ đang cố tình chọc ghẹo, anh khẽ lườm cô một cái khiến bản thân sợ toát mồ hôi rụt cổ vào trong chăn.

- Thời đại này tân tiến rồi, hơn nữa cuộc sống hiện tại có điều kiện, sinh một đứa con chỉ cần thụ tinh nhân tạo là được mà. Em đừng để tâm những chuyện ấy, đừng suy nghĩ quá lại khiến bản thân em. Biết chưa.

Lúc đầu cô là phụ nữ luôn cho rằng đây là việc cực kì quan trọng, nó khiến một gia đình hạnh phúc hay tan vỡ là vì điều đó, thế nhưng người ấy lại nghĩ khác. Qua câu trả lời của Phó Nghị Đình, trong đầu cô lại xuất hiện một suy nghĩ khác tiêu cực hơn.

" Nếu mình thực sự không sinh được con thì anh ấy có cần mình không?"

- Này, ngẩn người ra làm gì? Lại suy nghĩ vớ vẩn gì nữa hả? Có dẹp đi không.

- Đâu có, chỉ là nghĩ những chuyện thường ngày thôi.

👍⬅⬅⬅

like cho tui đi ạ, truyện flop quá rùi 😢

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play