Lâm An Vũ đến hộp đêm quẩy cùng những đồng nghiệp cấp cao của mình, ở đây ai ai cũng có địa vị, tiền tài, quyền lực. Anh cũng chẳng tha thiết gì bọn họ, chỉ đến góp mắt cho có mà thôi.

Thấy anh ngồi một mình một góc uống từng ngụm rượu, Thuần Nghi một lần nữa đi tới hỏi thăm. Cô và Lâm An Vũ chỉ là bạn, không hẳn là thân, trước đây anh từng giúp anh trai của cô nên cũng cần phải đối đáp cho lễ phép.

- Anh Lâm, chỗ của tôi đâu phải là quán rượu.

- Chỗ cô bán rượu thì là quán rượu, trong mắt người khác tôi không quan tâm, trong mắt tôi nó là quán rượu.

- Đúng đúng đúng, đây là quán rượu. Hôm nay tâm trạng anh có vẻ không vui nhỉ?

- Cãi nhau với vợ xong, bây giờ còn tiếp xúc với đám người chẳng ra gì này. Chán...

Thuần Nghi cười nhẹ, trước giờ Lâm An Vũ luôn nói cãi nhau với vợ nhưng thực chất chỉ đang làm nũng với cô ấy vì muốn cái này cái kia, người ta không đồng ý thì giận ngược lại.

Đó không phải điều xấu, lâu lâu mới làm nũng một lần, là phụ nữ họ cũng cảm thấy người đàn ông như vậy cũng có chút thú vị.

Cô biết tất chuyện gia đình của Lâm An Vũ nhưng không nói ra, đó là phép giao tiếp tối thiểu rồi.

- Tôi còn có chút việc tôi đi trước nhé, có việc gì anh Lâm cứ gọi tôi.

- Được...

Thuần Nghi vừa rời bàn, một vị đại gia ở bàn khác lại làm loạn. Trên người toàn mùi rượu, đôi chân cũng không đứng vững.

- Tao là ông chủ ở đây, nơi đây là địa bàn của tao đấy. Đứa nào dám lên giọng.

- Có chuyện gì mà anh phải gào thét như vậy, anh nói anh là đại gia nhưng lại mắng chửi một phục vụ, không cảm thấy xấu hổ hay sao?

- Này là con nhỏ nào.

Lời hắn ta vừa nói đúng lúc lại lọt trúng tai Lâm An Vũ và Chu Thiệu vừa bước vào. Anh ta còn cả gan đắp mạnh chai rượu để lộ mảnh vỡ nhọn, chĩa thẳng về phía Thuần Nghi.

Khi chưa chạm mặt, Chu Thiệu đã tới kéo cô về phía mình ôm chặt vào lòng. Bàn tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi.

- Có sao không?

Cô khẽ lắc đầu, tiếp theo đó là một cú đấm và đá vào bụng. Người đàn ông vừa làm loạn chính là đàn em của Chu Thiệu và Phó Nghị Đình. Chắc hẳn đã quá say nên mới ăn nói hàm hồ như thế.

- Mày nhìn kĩ mặt tao, biết tao là ai không?

- Anh... anh Chu. Anh...

- Anh cái con khỉ, mày biết mày vừa đụng phải cô chủ của mày không? Muốn chết à.

Chu Thiệu nắm cổ áo hắn muốn đánh thêm vài cái nữa nhưng nghĩ lại, hắn cũng là đàn em của mình, đánh bấy nhiêu đó đã đủ.

- Em.. em xin lỗi, em không cố ý...

- Mau xin lỗi chị Phó của mày. NHANH.

Trên tay hắn vẫn còn cầm một mảnh thủy tinh, bàn tay cố gắng minh họa để giải thích nhưng xém chút nữa góc sắc nhọn đã cứa vào mặt Thuần Nghi.

Lâm An Vũ thấy ngứa mắt bèn nắm cánh tay cô kéo ra sau lưng.

- Biến ra khỏi đây và trở về Phó gia, tao sẽ xử lý mày.

Chu Thiệu dùng cặp mắt nóng như lửa, mỗi khi đàn ông tức giận cũng không thua kém gì phụ nữ. Anh có chút khó chịu khi thấy Thuần Nghi đứng sau lưng Lâm An Vũ, như một cô gái yếu đuối dùng bèo vai của anh để tựa vào.

- Hắn ta không làm em sợ chứ?

Anh cố ý kéo cô về phía mình, khẽ liếc nhìn Lâm An Vũ. Anh cũng quá say bèn lặng lẽ ra về.

- Em không sao? Những chuyện này có là gì chứ? Em sợ anh bị thương hơn.

- Anh làm việc cho anh Phó nhiều năm, nguy hiểm gian nan đều dễ dàng vượt qua, mấy cái này như con muỗi bay qua mặt mà thôi. Mà...mà em đã có bạn trai rồi, không thể để con trai nắm tay hay ôm ấp như thế.

- Ghen sao?

- Không có.

...

Vũ An Nhiên lờ mờ mở mắt, cô vẫn còn ý thức để. biết được đây chính là phòng ngủ của mình và Phó Nghị Đình trong biệt thự Phó gia.

Nhìn vào bàn tay, đôi chân, cơ thể ở vai và bụng đều được băng bó kĩ càng, đâu ai biết người xử lý vết thương một cách thành thạo này lại là Phó Nghị Đình cơ chứ.

Vũ An Nhiên lê đôi chân bước xuống giường, hiện tại là ban ngày nhưng rèm cửa đều che kín, phải bật điện giống như ban đêm. Cô bước tới cửa bàn tay nắm cửa mở ra nhưng mở mãi vẫn không được, cô chạy tới cửa sổ vén rèm lên, hiển nhiên cửa sổ cũng bị khóa.

Trong ánh mắt cô vô cùng hoảng loạn nhưng cũng có chút an toàn, bản thân vô cùng tự trách.

" cạch "

- Phu nhân tỉnh rồi sao? Đây là cháo nấu với thịt lợn hầm, cô ăn đi cho khỏe.

Người giúp việc trong nhà bưng một tô cháo lên cô chẳng để ý là mấy, đảo mắt nhìn ra phía cửa, bên ngoài còn có cả vài thị vệ canh gác.

- Tôi muốn gặp Phó Nghị Đình, anh ấy đâu rồi?

- Khi nào phu nhân ăn xong thì gọi tôi, tôi sẽ dọn.

Tất cả người ăn kẻ ở trong Phó gia đều là người của Phó Nghị Đình, họ cũng chỉ làm theo mệnh lệnh, cô cũng không ép.

Người phụ nữ quay lưng ra ngoài để lại dáng vẻ bất mãn của Vũ An Nhiên. Ở ngoài hành lang gần trước cửa phòng của cô, Phó Nghị Đình đang đứng ở đó quan sát nhất cử nhất động.

Anh đang giận vì cô không nghe lời nên mới không gặp mặt, bởi trước tới nay anh luôn muốn dành sự cưng chiều của mình cho cô, muốn cô có một cuộc sống tốt vô lo vô nghĩ. Nhưng suy đi tính lại, cũng phải khắt khe một chút, chỉ hơi lo rằng cô có vượt qua kế hoạch cai nghiện của anh lần này hay không.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play