" Lạch cạch "

Trên tầng lại có âm thanh phát ra khiến Mạc Khả Lam phải cho người lên trên dò xét. Để mọi việc diễn ra thuận lợi và bản thân không chịu thiệt thòi. Cô ta bịt miệng Chu Thái Thi, ra lệnh cho những người ở đây không được để lộ bất cứ âm thanh nào.

Khoảng 5 phút sau, người đàn ông đó quay trở về và báo cáo với Mạc Khả Lam. Giọng nói trầm bổng không thánh thót như lúc nãy.

- Căn nhà này chủ nhà mới đang bỏ hoang nên có chó mèo hoang tới phá thôi, không có ai ở trên đó cả.

Lúc đầu đồng bọn mà cô đang thuê đều không nhớ rõ mặt trừ Lão Đại của họ, hôm nay để phòng nên đề nghị tất cả bịt mặt để không ai nhìn thấy.

Lần này cũng như vậy, trong bóng tối lờ mờ Mạc Khả Lam không thể thấy đôi mắt lạ lẫm của hắn. Tuy cô ta không phát hiện nhưng Lão Đại của bọn chúng thì biết rất rõ bèn lên tiếng.

- Cô Mạc...

- Có chuyện quan trọng thì hẵng nói tiếp không thì im, tốn thời gian.

- Tôi muốn cởi tấm bịt mặt ra để kiểm tra người của tôi.

Nghe việc chẳng ra việc, cô ta nhăn mày khoanh tay trước ngực, bộ dạng không ưa nổi. Còn cực kì kiêu ngạo đưa con dao chĩa thẳng về khuôn mặt sần sùi của tên Lão Đại.

- Tôi hiện đang rất bực, anh mà còn ý kiến tôi xiên cổ đấy. Im miệng cho tới khi làm xong việc, ở đây tôi mới là nhất.

Trong lúc Mạc Khả Lam đang mắng tên Lão Đại hung dữ kia thì Vũ An Nhiên lại lên cơn co giật, mọi thứ lại trùng hợp đến thế.

- um... ứm...

Cả người cô cứ có cảm giác ngứa ngáy khó chịu mặc dù trên da thịt không có bất cứ vết muỗi đốt nào. Chu Thái Thi và Mạc Khả Lam biết rõ thứ mà cô đang gặp phải đó là gì, cô ta chỉ cười thầm đắc ý.

Nhìn thấy Vũ An Nhiên đau đớn quằn quại vì ma túy cô ta rất hứng thú, cảm giác như sự tức giận trong lòng giảm đi không nhẹ.

Không giấu diếm Vũ An Nhiên, Mạc Khả Lam lấy trong túi một bịch ni lông trong suốt, bên trong là một bột màu trắng.

- Biết đây là gì không?

Vũ An Nhiên nhìn thấy liền biết rõ thứ đó là gì, và biết chắc Mạc Khả Lam sẽ làm gì với ma túy. Cô cựa quậy muốn thoát ra khỏi chiếc ghế gỗ ẩm ướt ám ảnh này và dường như cũng muốn phản đối.

- Muốn dùng không? Tôi thấy cơ thể cô không chịu đựng được nữa rồi. Chắc cô không biết, Chu Thái Thi đã gài gián điệp cũng chính là bà Giang giúp việc vào nhà cô, mỗi bữa ăn bà ấy đều bỏ thứ này vào trong đồ ăn của cô đó. Chắc bây giờ cô hiểu rồi chứ nhỉ?...

Vũ An Nhiên bàng hoàng hoảng hốt đưa ánh mắt đau đớn nhìn sang Chu Thái Thi, mới lúc nãy cô cố tình cứu hắn vậy mà hắn lại chơi khăm cô tàn độc như thế.

Điều bản thân lo lắng bây giờ chính là bố mẹ ở nhà, họ giống như miếng mồi đang sống trong hang cọp. Lại không hay biết con cọp cái đang trốn sau lưng mà chỉ nghĩ đó là mèo.

Cô tuyệt vọng pha lẫn bực tức, ánh mắt đổ ngàu sâu thẳm như một vũng máu không thấy đáy. Ánh mắt nhìn vào Mạc Khả Lam, cố gắng kiềm chế cơn nghiện của mình.

Cô ta bóp chặt má của Vũ An Nhiên sau đó mở ma túy để lên trên một tấm bìa rồi đưa lên mũi. Cho dù Vũ An Nhiên có phản kháng vẫn không thể chống cự nổi sự đàn áp quyết liệt của Mạc Khả Lam.

- Hít đi... cô đang cần nó mà.

Vũ An Nhiên nín thở nhưng không thành, liều mình hít một hơi quả nhiên tâm trạng và cơ thể tốt ra hắn. Không còn cảm giác khó chịu dằn vặt đó nữa, như vừa mới đi bấm huyệt xong, vô cùng thoải mái và dễ chịu.

Hoàn thành xong mục đích xấu xa của mình, Mạc Khả Lam mới yên tâm mà cất ma túy vào trong còn tiện tay mở miếng vải bịt chặt ở miệng ra.

- Ánh mắt của cô nói với tôi rằng muốn nói chuyện, sao...? Muốn nói gì với tôi.

Vũ An Nhiên không còn tha thiết muốn nương tay với Mạc Khả Lam bởi những điều mà cô ta đã làm với mình, bấy nhiêu đó đủ để khiến cô hận đau hận đớn cô ta.

- Cho dù tôi không tồn tại trong cuộc đời của cô hay Phó Nghị Đình thì cô và anh ấy sẽ không đến được với nhau đâu. Hai người là anh em cũng mẹ khác cha, người mẹ hiện tại của cô không phải là mẹ ruột, bà ấy không yêu thương cô chỉ đang hoàn thành trách nhiệm với cô thôi.

Vốn dĩ những câu nói đầu của Vũ An Nhiên cô ta không để vào đầu chỉ muốn dùng kim khâu cái miệng thoăn thoắt này, nhưng khi nghe tiếp con dao trên tay cô ta lại rơi xuống một cách không kiểm soát.

Thứ cô sốc không phải vì "anh em cùng mẹ khác cha" mà tới tận bây giờ cô mới nhận ra người mẹ hiện tại chỉ đang hoàn thành trách nhiệm. Thảo nào bà ấy luôn yêu thương bản thân cô như một thói quen nào đó đã cài đặt sẵn, không giống như con trai cưng của bố.

- cô nghĩ những lời nói dối của cô tôi sẽ tin sao? Mẹ tôi là mẹ tôi, Phó Nghị Đình là Phó Nghị Đình, chúng tôi không có mối quan hệ gì với nhau. Thật nực cười...

Những lời nói của Mạc Khả Lam chỉ đang lừa mình dối người mà thôi, cô ta biết tính tình Vũ An Nhiên như thế nào. Cô ấy rất ít khi nói dối chỉ khi có ai đó hỏi thì mới nói. Bản thân Mạc Khả Lam đang bị lung lay bởi những câu chân thật ấy.

- Mẹ ruột của cô là bà chủ của côi nhi viện Thạch Anh, bà ấy mất sau khi cô sinh ra khoảng một năm. Người mẹ hiện tại của cô là cô giáo của côi nhi viện năm đó, bà ấy yêu thương cô vì lời hứa với mẹ của cô thôi.

Cảm xúc của Vũ An Nhiên cứ như lần đầu khi nghe bố mẹ kể. Mẹ cô cũng là nhà từ thiện của cô nhi viện Thạch Anh, lần trước khi Vũ An Nhiên muốn đi làm từ thiện mọi kí ức lúc trước ùa về trong đầu bà ấy. Bằng một sức mạnh nào đó mẹ của cô đã kể hết cho cô nghe.

👍⬅⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play