Phó Nghị Đình âm thầm đột nhập vào biệt thự Mạc gia tìm bằng chứng để cứu Vũ An Nhiên ra ngoài, bởi mấy ngày trước anh vừa biết một bí mật động trời về Mạc Khả Lam.
Suốt 24h anh đều cho người theo dõi và bảo vệ Vũ An Nhiên, việc bọn chúng bắt cóc cô có thể thuận lợi trong việc tống bọn chúng vào tù. Tuy nhiên lại nguy hiểm đến tính mạng của cô ấy...
Phó Nghị Đình và Mạc Khả Lam là anh em cùng mẹ khác cha, thứ anh đang tìm là giấy tờ về quyền nuôi dưỡng của ông Mạc.
Trong căn phòng tăm tối 12h đêm, một bóng đen bước vào căn biệt thự, ngay từ đầu Phó Nghị Đình đã tìm hiểu về cấu trúc và bố trí của căn nhà nên dễ dàng đến phòng của ông Mạc.
Mở cửa ra, ánh trăng sáng le lói chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng giường ngủ. Thân hình hai cặp vợ chồng đang ngủ im thin thít không biết trời đất gì. Phó Nghị Đình mở tủ tìm đồ đạc bên trong, đúng lúc ấy lại có âm thanh bước chân dưới lầu...
...
Chu Thái Thi đưa tay lên muốn tát thẳng vào mặt Vũ An Nhiên nhưng bị Mạc Khả Lam ngăn cản.
- Bên trên có tiếng động, đừng tạo âm thanh.
Vũ An Nhiên lợi dụng tình thế để cố gắng hét lớn nhưng trước khi hét, miệng của cô đã bị chặn bởi một tấm vải buộc quanh đầu.
Mạc Khả Lam vốn có tính cảnh giác cao, bất cứ việc gì cô muốn làm đều được qua tay một cách kĩ lưỡng nhưng mọi việc đều bị Chu Thái Thi phá nát.
Cô ta nhẹ nhàng nhắc nhở, nhờ đó Vũ An Nhiên mới có thể thoát được một đòn roi. Hai bọn chúng cùng nhau lắng nghe, quả nhiên trên tầng có tiếng dọn đồ đạc của người nào đó.
- Mày, lên xem xem ai ở trên đó.
Chu Thái Thi ra lệnh cho một tên thuộc hạ của mình, anh ta gật đầu nghe lời, một lần nữa cô lại ngăn cản.
- Khoan, bên trên rất tối, sẽ không thấy được gì đâu. Chắc là chủ nhà mới đang dọn dẹp đồ đạc thôi, không phải lo.
- Dù gì đó cũng chỉ là suy đoán thôi.
- Vậy anh còn cách nào khác không, không có thì im miệng. Muốn ló đầu ra đó để người ta phát hiện hả? Anh phải dùng cái đầu để suy nghĩ chứ.
Lần này lời nói của Mạc Khả Lam đã chạm đến lòng tự tôn của Chu Thái Thi. Hắn ta nhìn cô với khuôn mặt ghét cay ghét đắng, tuy là cùng thuyền nhưng cũng không thể sỉ nhục anh như vậy.
Nỗi tức giận lần này khiến Chu Thái Thi không thể kiềm lòng, những lần trước anh đều nhịn, nhưng lần này nhất quyết phải trừ khử cô ta.
Nhân lúc Mạc Khả Lam không chú ý, hắn đi đến một thùng gỗ, nhẹ nhàng mở ra bên trong toàn là súng đạn.
Khóe miệng thâm độc dần nhếch lên, cây súng trong thùng gỗ đã nạp đạn sẵn. Hắn đưa lên ngắm chuẩn vào đầu của Mạc Khả Lam.
- Con khốn, mọi chuyện dần kết thúc rồi. Tao sẽ tiễn mày đi trước...
Mạc Khả Lam quay người lại, nhìn thấy Chu Thái Thi đang cầm súng chĩa thẳng vào mình. Trong lòng lại không có bất cứ một hành động sợ hãi nào, ngược lại còn vênh mặt lên bình tĩnh đáp trả.
- Chúng ta chung thuyền mà, sao phải làm như vậy? Bỏ súng xuống.
- Mày coi tao như con chó và nô lệ mặc cho mày mắng nhiếc khinh bỉ thế nào tao vẫn chịu. Nhưng sự chịu đựng của tao đã vượt quá giới hạn rồi, tao biết tao sẽ chết nhưng tao phải tiễn tất cả chúng mày đi trước tao.
- Chu Thái Thi, tôi đang cho anh cơ hội vậy mà vẫn không chịu buông bỏ hay sao?
Biểu cảm trên khuôn mặt của Mạc Khả Lam không có bất cứ một sự bất ngờ nào, điều này Chu Thái Thi lại không nhận ra, bất chấp muốn bắn chết cô.
- Tao không cần mày cho tao cơ hội.
Hắn ta nhắm nghiền hai mắt, bàn tay run run sợ hãi như sắp đái ra quần tới nơi. Nhưng khi bóp cò lại chẳng có viên đạn hay âm thanh nào phát ra cả.
Chu Thái Thi lúc này đã sợ còn sợ hãi hơn, cố gắng bóp cò hàng chục lần vẫn không thể nổ súng.
" cách "
Thuộc hạ của Mạc Khả Lam bảo vây quanh Chu Thái Thị, một người mình mẩy xăm hình chĩa súng ra khiến hắn bủn rủn tay chân sợ đến phát khóc.
- Trói hắn ta cùng với Vũ An Nhiên. Phải trói thật chặt, con người này gian manh lắm..
Người đàn ông với thân hình xăm trổ buộc chặt tay và chân Chu Thái Thi vào ghế, siết chặt đến nỗi làn da bên ngoài rỉ máu ra.
- Aaa.... Mạc Khả Lam, cô như tôi cầu xin cô, tha cho tôi đi... tôi biết lỗi rồi mà.
- Tôi biết trước anh sẽ phản bội tôi cho nên tôi mới tính sẵn kế sách này, đây không phải là lần đầu tôi tới căn hầm này mà là lần thứ hai rồi. Lần đầu tiên tôi tới để tìm vũ khí anh đã giấu và tháo toàn bộ đạn ra. Tôi đã nói là cho anh cơ hội lúc nãy mà anh đâu có nắm bắt, cầu xin cũng vô ích thôi.
Mạc Khả Lam còn ghê gớm hơn, cô rút trong túi một con dao nhỏ nhưng rất sắc và bén, đi đến bên cạnh Chu Thái Thi múa may quay cuồng con dao trước mặt.
Còn hắn ta lại sợ đến xanh mặt không còn một giọt máu, muốn né tránh con tiểu yêu này.
- Lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà, nói nữa đi.
- Tha cho tôi đi mà... làm ơn tha cho tôi, tôi không muốn chết đâu.
Mạc Khả Lam cầm con dao, mũi dao hướng thẳng về làn da mặt hắn. Ngay lúc sắp chạm vào Vũ An Nhiên lại lên tiếng ú ớ ngăn cản...
Mạc Khả Lam nhăn mày nhìn Vũ An Nhiên, lúc này cô ta lại đổi hướng mũi dao. Có chút hứng thú với cô hơn là hắn.
- Muốn cứu anh ta hả? Nộp mạng mình đi rồi cứu.
👍⬅⬅⬅⬅
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT