Vũ An Nhiên đang nằm ở nhà, từng hồi ức về Phó Nghị Đình đột nhiên xuất hiện trong đầu cô khiến bản thân không thể nào chợp mắt nổi. Đã 9h tối, vẫn trằn trọc không ngủ được...

"ting.." âm thanh vang lên từ điện thoại như đang thôi thúc cô hãy đụng vào nó, Vũ An Nhiên mở máy lên một tài khoản mang tên "Thuần Nghi" nhắn tin cho cô.

Trước đây cả hai chị em muốn liên lạc đều gọi điện hoặc nhắn bằng tài khoản khác, đây là tài khoản mới hoàn toàn.

- Chị Nhiên, chị ra ngoài đi có người muốn gặp chị.

Vũ An Nhiên bất giác cảm thấy không ổn, tất cả đều là sự nghi ngờ quanh quẩn. Không chần chừ mà cô nhắn hỏi lại ngay.

- Sao em biết chị ở nhà? Sao lại nhắn tin bằng tài khoản này vậy.

Phải đến 5 phút sau tài khoản tên Thuần Nghi mới trả lời lại.

- Tài khoản kia bị xóa rồi nên em lập tài khoản mới. Chị ra đây đi em đang ở trước cửa nhà...

Vũ An Nhiên mở rèm cửa sổ nhìn, quả thực có bóng dáng của Thuần Nghi ở ngoài cổng. Tuy có chút không tin nhưng vẫn ăn mặc chỉnh chu bước ra, trong đầu còn thắc mắc nên lẩm bẩm.

- Đã tới trước cửa nhà rồi sao không vào trong luôn nhỉ?

Xuống phòng khách, thấy cô có ý muốn ra ngoài bố mẹ Vũ An Nhiên liền phản đối.

- Con đi đâu đấy, tối rồi mà ra ngoài à. Ở nhà đi, bên ngoài nguy hiểm với con lắm.

- Con ra ngoài cổng một chút, con gặp bạn của con mẹ ạ. Không phải lo đâu...

Cô lon ton bước ra, bên ngoài lại chẳng thấy bóng dáng của Thuần Nghi. Lúc Vũ An Nhiên móc điện thoại ra gọi điện, một chiếc xe sáu chỗ chạy đến, đèn ô tô rọi thẳng vào mắt của Vũ An Nhiên.

Ngay lúc chiếc xe dừng ngay trước mặt, cô không biết đó là ai, chưa kịp lên tiếng, một đám người áo đen che kín mặt nhảy xuống bịt miệng cô bằng gói tẩm thuốc mê.

Sau đó đưa lên xe chạy đi mất hút...

Khoảng nửa tiếng sau ông bà Vũ thấy con gái chưa quay về, trong lòng bất an không thôi, vừa ra ngoài cổng đã không thấy đâu. Chỉ thấy chiếc điện thoại của Vũ An Nhiên rơi dưới đất.

...

Mạc Khả Lam đi đâu đều bị báo chí theo dõi, lại xuất hiện cùng Chu Thái Thi sẽ càng thêm bất lợi. Căn cứ bí mật của họ lại chính là căn biệt thự cũ của Chu gia. Nơi đây được người khác mua lại nhưng chưa có ai ở, bên dưới là căn tầng hầm từng dùng để làm nhà kho.

Trước đây hắn từng ở trong ngôi nhà này, mọi ngóc ngách trong nhà đều biết, riêng chủ nhân mới của căn nhà lại chẳng mảy may nghi ngờ gì.

- Tạt nước vào mặt cô ta đi, ngủ 2 tiếng đồng hồ là đủ rồi đấy.

Mạc Khả Lam và Chu Thái Thi ngồi trên ghế cơm bưng nước rót như ông bà hoàng. Để cho đám thuộc hạ làm theo những gì mà mình nói.

Người đàn ông cao to lực lưỡng lấy một chai nước lọc hất thẳng vào mặt Vũ An Nhiên. Cô đang bị trói chặt cả hai tay hai chân trên ghế, bộ dạng vô cùng thảm hại. Khi mở mắt ra, không gian tối tăm này lại khiến cô căm phẫn.

Bây giờ không phải là lúc để khóc lóc cầu xin với đám người xem mạng sống như cỏ rác này, cho dù có đưa vào tù cũng chưa chắc đã hối cải.

- Tỉnh rồi hả? Nước mát không em yêu???

Chu Thái Thi cười một cách gian manh dê xồm, trên tay còn cầm một điều thuốc.

Trái với biểu cảm thích thú của hắn thì Mạc Khả Lam lại đăm đăm nhìn Vũ An Nhiên như một con mồi, đôi lúc ánh mắt lại sắc bén như dao nhìn cô như kẻ thù không đội trời chung.

- Tôi thắng rồi.

Câu nói của Mạc Khả Lam lại khiến Vũ An Nhiên bật cười, nhưng lại là một nụ cười khinh bỉ.

- ... Cô nghĩ cô bắt cóc tôi là cô sẽ thắng tôi sao?

- 8 năm qua tôi luôn là cái bóng chỉ biết đứng sau lưng hai người nhìn cô và anh ấy hạnh phúc, còn bây giờ anh ấy đã ly hôn với cô, cô nghĩ Phó Nghị Đình sẽ còn tình cảm với cô giống như sáu năm trước sao? Không nhất thiết trong trái tim của Phó Nghị Đình phải chứa tôi, nhưng nó không chứa ai hết là điều may mắn rồi.

- Cho dù nó không chứa ai thì cô cũng sẽ không thể nào đến với Phó Nghị Đình được. Hai người không thể đâu...

Ánh mắt Vũ An Nhiên chứa đầy sự căm phẫn và ghét bỏ nhưng sâu bên trong câu nói ấy lại chất chứa biết bao nhiêu lời khuyên.

Chu Thái Thi vốn không muốn nghe dăm ba chuyện yêu đương vớ vẩn, bắt cóc Vũ An Nhiên tới đây không phải vì nói chuyện.

- Này, để tôi vào thẳng chuyện chính luôn nhé. Phụ nữ các người thật phiền phức mà... hãy nhìn vào camera và nói với bố mẹ cô rằng chuyển tiền vào tài khoản của tôi ngay lập tức, nếu không thì chuẩn bị tổ chức đám giỗ đi là vừa.

Chu Thái Thi đưa chiếc điện thoại lên muốn quay video nhưng suốt quá trình quay cô lại chẳng nói câu nào. Điều này khiến một người cần tiền như hắn phát điên lên, khuôn mặt như dã thú hét thẳng vào mặt Vũ An Nhiên.

- Này... Tôi dạy cô rồi đấy, nói đi.

- Bố mẹ... đừng lo lắng cho con.

Cô cũng đâu có ngu, mục đích của Mạc Khả Lam và Chu Thái Thi không phải là tiền, tiền chỉ là một phần lợi nhỏ. Chắc chắn sau khi cho bố mẹ chuyển tiền cô sẽ không được thả.

Hắn ta tức giận đập mạnh điện thoại, hùng hổ bước đến giật mạnh tóc của Vũ An Nhiên ra sau. Cô cố gắng kiềm chế không để rơi một giọt nước mắt yếu đuối nào, khóe mắt đỏ ửng lên chứng tỏ sự cố chấp và căm ghét về điều mà hắn làm là rất cao.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play