Vũ An Nhiên ấp úng, cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của anh.

- Tôi... tôi chỉ muốn.

Phó Nghị Đình ngứa ngáy tay chân lắm rồi, anh không thể chịu đựng nổi. Trông cô như thuốc phiện, làm anh nghiện đến nỗi mỗi ngày cũng nghĩ đến, không thể thiếu trong cuộc sống này.

Anh đưa máy nhìn chằm chằm vào cô, lưu luyến mãi, muốn lưu giữ khuôn mặt này trong kí ức, sợ một ngày nào đó lại quên đi.

Phó Nghị Đình vươn một cánh tay ôm lấy Vũ An Nhiên vào lòng, cô chỉ trầm mặc để cho anh ôm, không phản kháng. Hai tay cô thả lỏng, một cánh tay của anh cũng thả lỏng theo, một cánh tay khác bao bọc ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô.

Cảm giác an toàn này khiến cô chỉ muốn ở đó mãi nhưng nơi này không thuộc về cô. Anh dùng bàn tay thả lỏng ấy nắm lấy cánh tay cô, cơ thể vẫn không rời khỏi Vũ An Nhiên, vẫn ôm chặt.

Dường như đây là cảm giác vừa bảo vệ nhưng lại vừa âu yếm, sự ấm áp đã phủ lấy trái tim của cô thế nhưng nó không đập loạn nhịp giống như trước, lặng thinh một cách kì lạ.

Phó Nghị Đình cảm nhận mùi hương anh đào từ cơ thể cô, anh cố ghi nhớ thật sâu, thật rõ. Lát sau mới chầm chậm buông cô ra, ánh mắt lưu luyến si tình vẫn dán chặt lên trên khuôn mặt của Vũ An Nhiên.

- Đã tới giờ anh phải bay rồi.

Vũ An Nhiên cố ý nhắc nhở, lúc này được một người khác giới nhìn chằm chằm, cô cũng cảm thấy có gì đó không thoải mái.

- Để anh nhìn em thêm một chút, sau này sẽ không thể quên.

- Em không muốn anh nhớ lấy khuôn mặt của em, chỉ muốn anh nhớ đây là mối tình đầu của anh, chúng ta là mối tình đầu của nhau. Như vậy là đủ rồi, nhớ nhiều về quá khứ quá, có khi lại khiến con người đau khổ thêm...

- Mối tình đầu là một mối tình nuối tiếc nhất, bởi vậy anh muốn ghi nhớ những giây phút đẹp đẽ này.

Một lời thông báo ở loa phát thanh chia cắt cuộc nói chuyện của họ, đã tới giờ chuyến bay đến Mỹ khởi hành.

- Anh lên máy bay đi, em về đây.

Đôi mắt long lanh của Vũ An Nhiên ngân ngấn nước, cô cũng giống như anh, không muốn rời xa một giây một phút nào. Đối với cô, Phó Nghị Đình giống như món cơm từng bữa, không thể thiếu mỗi ngày, nhìn cũng không biết chán.

Chỉ tiếc người đàn ông này không thuộc về cô, chỉ biết dành trọn trái tim yêu thầm anh ấy mặc dù biết anh rất yêu mình. Hôm trò chuyện với Thuần Nghi ở bệnh viện, cô đã thấy Phó Nghị Đình đứng lấp ló ngoài cửa, cố tình nói chuyện "mình miễn cưỡng yêu anh" để rời xa anh.

Trong lòng cô chỉ có một mình Phó Nghị Đình, còn người đàn ông cô từng hẹn hò ba năm trước cũng nói dối, anh ấy là hàng xóm của bố nuôi, chỉ giúp đỡ việc vặt cho cô, thực chất cả hai chẳng có mối quan hệ gì.

Vốn dĩ Vũ An Nhiên nói dối đều là có lý do riêng của mình, để mọi chuyện đến với Phó Nghị Đình tốt nhất, cô có thể làm như thế.

Vũ An Nhiên lùi ra sau quay người rời đi nhưng Phó Nghị Đình đã níu kéo cô ở lại, anh nắm lấy tay cô, thật sự không cam tâm mọi chuyện lại kết thúc như thế này.

- Vũ An Nhiên, chúng ta... làm bạn nhé.

Anh đang cho bản thân mình cơ hội và cho chính tình yêu của anh một cơ hội, tới cuối cùng Phó Nghị Đình vẫn không thể từ bỏ Vũ An Nhiên.

Nghe tới lời đề nghị như vậy, cô mang khuôn mặt tươi tắn rạng rỡ nhìn anh, bên trong có chút không vui nhưng vẫn cố tỏ ra mình vui vẻ.

- Được, chúng ta làm bạn.

- Đã là bạn, phải giữ liên lạc với anh, được không?

- Ừm...

Vũ An Nhiên gật đầu, cảm xúc cô kiềm chế sắp bung ra đến nơi, cô chỉ viện cớ mình có việc rồi rời đi mất. Nhìn theo bóng lưng yên kiều của Vũ An Nhiên, trong lòng lại đau nhói lên khó tả, Phó Nghị Đình lưu luyến nhìn mãi cho đến khi bóng dáng cô mất hút trong khoảng không gian.

Thật ra Vũ An Nhiên không rời khỏi đó ngay, cô ngồi một góc không ai hay biết, bàn tay nhỏ bé khẽ chạm vào trái tim đau nhói này. Tiếng khóc nức nở của cô cũng không có ai hay biết, sự tuyệt vọng và đau đớn vô cùng tràn trề, như nguồn nước sắp nuốt luôn con đập.

- Phó Nghị Đình, em xin lỗi... em có lỗi với anh.

Trước giờ tất cả mọi thứ anh làm đều vì cô, vậy mà bây giờ cô lại chọn cách rời bỏ mặc dù cả hai vẫn còn tình cảm. Cô có lỗi vì làm trái tim Phó Nghị Đình tổn thương, có lỗi vì đã nói dối, xin lỗi cho tất cả những điều mà bản thân đã làm và gây ra đối với anh.

Đúng là Vũ An Nhiên vẫn còn tình cảm, chỉ là cô không thể cho anh một gia đình hạnh phúc như bao người khác. Rời xa vẫn là cách tốt nhất cho cả hai...

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play