Phó Nghị Đình bước vào trong cửa hàng, thấy Mạc Khả Lam hớn hở thử đồ anh nở một nụ cười giả tạo, trong lòng không khỏi ghét cay ghét đắng.

- Anh thấy em mặc bộ này thế nào? Có đẹp không?

Phó Nghị Đình ngắm nghía một hồi, trong đầu đã có đáp án từ lâu nhưng vẫn cố diễn với Mạc Khả Lam một chút.

- Anh cảm thấy nó không đẹp... Nhưng nếu bộ váy đó kết hợp với khuôn mặt của em, chắc chắn sẽ rất đẹp. Giống như tranh vẽ vậy đó...

Nghe được câu trả lời hài lòng như thế, cô đưa tay che miệng ngại ngùng mỉm cười, khuôn mặt lại đỏ ửng lên. Kèm theo mấy lời nói hùa của đám nhân viên nịnh bợ.

- Cô Mạc à, quả thật mắt chọn chồng của cô rất tốt đó. Nhìn biểu cảm của anh ấy tôi biết chắc anh ấy yêu cô lắm.

- Hai người quả thực xứng đôi vừa lứa lắm.

Những lời nói này rất vừa lọt tai Mạc Khả Lam, lời khen không ngớt khiến cô đắm chìm vào tình yêu.

...

Thuần Nghi bước tới bệnh viện, chuẩn bị hỏi nhân viên tiếp tân phòng bệnh của Vũ An Nhiên thì bị Chu Thiệu ngăn chặn lại. Anh kéo cô vào một góc gần đó...

- Anh làm gì ở đây vậy? Sao cứ phải trốn tránh thế này chứ.

- Người của Mạc gia đang đứng trước phòng bệnh của chị dâu quan sát, đừng lại gần họ.

- Sao người của Mạc gia lại ở đây?

- Mọi chuyện xảy ra với cô Vũ chắc chắn là do Mạc Khả Lam làm ra, vậy nên người của cô ta mới ở đây.

Ánh mắt của cả hai hướng về phía hành lang trước phòng Vũ An Nhiên, ai cũng đều lo lắng, một phần khác lại thương xót cô bởi chồng cũ lại chuẩn bị kết hôn với kẻ khác.

- Bây giờ phải làm sao đây.

- Lần sau nếu cô muốn tới thăm chị Vũ thì cứ nói với tôi, chúng ta sẽ đi chung. Chứ đi riêng sẽ nguy hiểm lắm...

- Anh đang lo cho tôi sao?

Lâu lắm mới thấy Chu Thiệu lo lắng quan tâm mình như thế, nhân cơ hội cô lại dở trò trêu chọc.

- Đây là bổn phận của tôi mà.

Thuần Nghi cười nhẹ, biết chắc Chu Thiệu sẽ nói khách sáo kiểu như thế này mà. Cô cũng chẳng bất ngờ gì, nhưng lại có chút hứng thú với người nhạt nhẽo như anh.

- Bây giờ phải làm sao đây, tôi tới thăm chị dâu mà phải lén lén lút lút vậy hả?

- Được rồi, chúng ta đi. Cứ giả vờ như chúng ta không quan tâm đến họ là được.

Thuần Nghi và Chu Thiệu bước đi trên hành lang, cả hai vô cùng thong thả, mọi chuyện diễn đúng như kế hoạch của họ, giả vờ như không nhìn thấy bất cứ ai.

Vài người đàn ông xăm trổ ngồi trên hàng ghế gần đó, người thì giả vờ đọc báo, người thì bấm điện thoại chơi game nhưng mắt của họ vẫn để ý tới phòng bệnh của Vũ An Nhiên.

Thuần Nghi và Chu Thiệu bước vào trong, anh vốn có chút đề phòng nên đặt tay ở sau lưng bảo vệ cô. Vẫn vô cùng tinh tế không đụng chạm vào da thịt.

Nhìn thấy Vũ An Nhiên nằm hôn mê trên giường bệnh, Thuần Nghi đứa em chồng gắn bó bao nhiêu năm vô cùng xót xa, cả người không khỏi rùng mình.

- Chị ấy bị sao vậy? Sao trên người toàn vết thương thế này.

- Cô ấy bị dàn cảnh ngoại tình với người khác nên bị một đám người đánh, đám người ấy là những người đang canh gác ngoài kia. Tôi có điều tra ra, họ là hậu vệ thân cận của tiểu thư Mạc Khả Lam.

- Thật không thể ngờ mà...

Chu Thiệu lấy điện thoại ra chụp hình ảnh vết thương trên người và khuôn mặt tái nhợt của Vũ An Nhiên sau đó gửi qua cho Phó Nghị Đình.

Phó Nghị Đình ở bên này cũng nhận được tin nhắn, thấy bộ dạng đáng thương này của cô trái tim anh không ngừng đau quặn lại.

Đôi lông mày vô thức nhăn nhúm lại, chỉ muốn tới chỗ Vũ An Nhiên ngay lập tức, muốn tự tay chăm sóc cho cô nhưng vì hoàn cảnh không cho phép.

Một lát sau, bác sĩ chữa bệnh cho Vũ An Nhiên bước vào, ông ấy tuổi đã trung niên nhưng rất dày dặn kinh nghiệm. Cũng do một tay Phó Nghị Đình mời tới khám cho cô.

- Bác sĩ, tình hình của chị ấy thế nào rồi.

Ông ấy khám tổng quát mọi thứ, dường như không có gì là không bình thường. Có điều...

- Tình trạng hiện giờ của cô Vũ đã ổn hơn nhiều, bệnh tình phát triển rất tốt. Nhưng có điều, tôi phát hiện ra bệnh mới của bệnh nhân, rất nguy hiểm cho bệnh nhân nữ.

- Là bệnh gì nghe nghiêm trọng vậy bác sĩ.

- Là...

Ông chưa kịp nói, Vũ An Nhiên đã mở mắt khiến việc vừa rồi bị quên đi trong vô thức, không ai còn nhớ gì nữa.

- An Nhiên, cô có sao không? Cảm thấy trong người thế nào, ổn chứ.

Thuần Nghi lo lắng vuốt ve mái tóc của Vũ An Nhiên, chăm sóc cho cô như chị gái ruột của mình. Nói hơi sến một chút chứ con người của Thuần Nghi vô cùng yêu thương những người đối xử tốt với mình hay anh em nuôi của mình, vì từ nhỏ tới lớn cô cũng chưa từng nhận được tình thương từ cha mẹ ruột.

Vũ An Nhiên giọng khàn đặc, môi tái nhợt nhưng vẫn cố mỉm cười.

- Tôi ổn, không sao đâu. Chỉ bị thương người da thôi mà.

- Cái gì mà người da, thâm tím hết cả lên.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play