Mạc Khả Lam đứng trước cửa nhà, cô đang chờ Phó Nghị Đình tới đón đi thử váy cưới. Khuôn mặt từ sáng tới giờ luôn vui vẻ, chỉ cần nghĩ tới Phó Nghị Đình thôi là đã chịu không nổi rồi, chỉ muốn gặp anh ngay tức khắc.

Xe của anh lao tới như một cơn gió, Mạc Khả Lam nở một nụ cười tươi rói chào đón nhưng anh lại cảm thấy ghê tởm kì lạ. Cô mở cửa bước lên ghế phụ ngồi bên cạnh Phó Nghị Đình. Mỗi khi vợ sắp cưới chạm vào đồ của anh, Phó Nghị Đình đều vứt đi không thương tiếc, chỉ những thứ đắt giá mới lau đi.

- Khả Lam, hôm nay em đẹp lắm đấy.

Chỉ là một lời khen cho qua chuyện nhưng lại khiến Mạc Khả Lam như phát điên lên, cô cười ngại ngùng, luôn có suy nghĩ Phó Nghị Đình rất yêu cô.

- Em cảm ơn.

Đến cửa hàng trang phục lễ cưới, ỷ danh phận cao quý nên làm khó nhân viên, các mẫu váy cưới trưng bày ở đây đều không vừa ý nên cô ta rất bực mình.

- Cửa hàng thời trang lớn như vậy mà không có nổi một bộ váy cưới lộng lẫy, chỉ toàn những thiết kế đơn giản như thế này thôi sao? Nhà thiết kế của các người có mắt nhìn kém vậy hả?

Nhân viên ở đây đa số là sinh viên trẻ hoặc những người mới vào làm việc, kinh nghiệm chưa có nên không biết phải ăn nói như thế nào cho vừa lòng khách hàng. Chỉ biết cúi đầu nhìn đùn đẩy nhau, những lời càm ràm của Mạc Khả Lam làm Phó Nghị Đình nhức hết cả đầu.

Anh bực tức lên tiếng làm cho mọi người ở đó cũng im bặt.

- Mạc Khả Lam, nếu em không vừa ý thì có thể đến cửa hàng khác xem thử. Anh xin lỗi vì anh không thích ồn ào...

Phó Nghị Đình nói xong một mạch cầm tờ báo rời đi, cô bất giác cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người Phó Nghị Đình. Biết chắc bản thân đã gây chuyện không hay nên đi theo anh an ủi.

- Nghị Đình... Khoan đã, nghe em nói đã. Em nghĩ do em nôn nóng quá nên mới bực tức trong người dẫn đến việc không vừa ý một bộ váy cưới, hay anh chọn cho em đi.

Anh dừng bước chân, ngoảnh đầu vô cảm nhìn Mạc Khả Lam. Khuôn mặt xinh xắn này thật khiến cho vô số đàn ông chết mê chết mệt, đặc biệt là sự nũng nịu dễ thương này. Tuy nhiên bên trong lại là một ác quỷ, một con rắn độc chuyên đi cắn người.

Phó Nghị Đình dửng dưng đáp.

- Được thôi.

Cả hai một lần nữa đi vào cửa hàng đó, anh liếc mắt nhìn qua một lượt nhưng vẫn không vừa ý. Biết rõ con người Mạc Khả Lam vô cùng thích tiền nên đã tâng bốc làm lớn lên một chút.

- Bộ váy cưới nào đắt nhất mang hết ra đây.

Mạc Khả Lam hai mắt sáng rực và ngưỡng mộ nhìn Phó Nghị Đình, cô nở một nụ cười thỏa mãn. Bên trong lại tỏ vẻ kiêu ngạo, chỉ ỷ vào danh phận người khác để dựa vào và nâng cao bản thân.

- Quý khách chờ chúng tôi một lát.

Trong lúc chờ, Phó Nghị Đình nhận được cuộc gọi từ Chu Thiệu. Anh khẽ đưa mắt qua Mạc Khả Lam, thấy cô chú ý từng hành động của mình anh vội giải thích.

- Chắc là do có chuyện ở công ty cần anh giải quyết, anh ra ngoài nghe điện thoại một chút.

- Vâng, em chờ được.

Nhìn thấy bóng lưng Phó Nghị Đình lấp ló một chút rồi biến mất vào không gian, cô dập tắt đi nụ cười. Khuôn mặt trở nên gian xảo hơn bao giờ hết, nhớ tới chuyện Chu Thái Thi cảnh báo mình, cô đã thực hiện theo...

- Mạc Khả Lam cô không nên tin tưởng chồng chưa cưới của mình nhiều quá. Cô không cảm thấy lạ sao, tại sao đùng một cái lại đồng ý đính hôn. Cô chưa từng hỏi Phó Nghị Đình hay sao? Có chắc là... anh ta đang yêu cô hay không, hay chỉ vì một mục đích nào khác.

- Đừng cố ý chia rẽ chúng tôi, tôi không ngu ngốc giống như anh đâu.

- Tôi đâu có có ý chia rẽ, chúng ta là đồng minh mà. Nếu cô không muốn hỏi thẳng mà vẫn muốn biết câu trả lời thì cứ đem Sở An Nhiên làm mồi nhử đi. Biết đâu anh ta cắn câu thì sao?

Chu Thái Thi chỉ muốn chiếm hữu lấy thứ mà mình thích, không quan tâm đến bất kì ai hay bất kì thứ gì. Thân phận thật của Vũ An Nhiên, hắn ta cũng không biết...

Đúng, hiện tại Mạc Khả Lam đang thực hiện kế hoạch của mình. Cố tình làm Vũ An Nhiên bị thương phải vào bệnh viện cấp cứu, Chu Thiệu gọi đến cũng vì tin tức này.

Mọi chuyện đều do Mạc Khả Lam dàn dựng lên, để xem Phó Nghị Đình có từ bỏ cô để đi theo chăm sóc Vũ An Nhiên hay không?

Ở ngoài hành lang, ánh mắt Phó Nghị Đình vẫn đang đề phòng Mạc Khả Lam. Sợ rằng kế hoạch bấy lâu nay lại sơ hở...

- Cái gì? An Nhiên bị thương đang ở trong bệnh viện sao?

Biểu cảm lạnh lùng thoáng chốc trở nên lo lắng sợ hãi, điều Phó Nghị Đình sợ lúc này là không bảo vệ được người con gái mà mình yêu.

- Anh Phó, tôi nghĩ anh không cần tới bệnh viện đâu. Tôi thấy người của Mạc gia đang đứng dòm ngó trước cửa phòng bệnh của cô Vũ.

- Tôi biết rồi.

Phó Nghị Đình cúp máy, ánh mắt trở nên kiên định hơn. Tới mức này mà Mạc Khả Lam vẫn không buông tha cho Vũ An Nhiên, quả thật nỗi ghen ghét đố kị của cô quá lớn. Cho dù có dâng hiến cả cơ thể cho Mạc Khả Lam cũng không thể đổi được sự an toàn.

👍⬅⬅⬅

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play