“Nương nương, Thượng Y Cục phái người đưa y phục mùa hè tới.” Thanh Loan đứng một bên bẩm báo.
"Được, để bọn họ vào đi."
Nguyễn Thanh Hồi đặt cuốn sách trong tay xuống, sau đó một hàng cung nữ bưng y phục mùa hè từ cửa bước vào, đứng thành một hàng trước mặt nàng.
Nàng bước về phía trước, bắt đầu chọn phải vào.
Mỗi mùa Thương Y Cục sẽ chuẩn bị gần trăm bộ y phục cho các nương nương trong cung lựa chọn. Nhưng hiện tại trong cung ngoại trừ thái hậu cũng chỉ có hoàng hậu, do đó năm nay chỉ cần chuẩn bị hai mươi bộ y phục mùa hè.
Mấy ngày trước đã được đưa tới chỗ Thái hậu, mấy ngày nay lại vội vàng đưa ra những bộ mới để Hoàng hậu lựa chọn.
Những bộ trước không có vấn đề gì lớn, Nguyễn Thanh Hồi không chọn, ngoại trừ việc không thích màu sắc và hoa văn quá rực rỡ, nàng cũng không quá quan tâm đến màu sắc và kiểu dáng khác.
Chỉ là đi tới gần bộ cuối cùng, bước chân nàng chợt dừng lại.
Y phục kia cũng không có gì đặc biệt, chẳng qua chỉ là dùng vải gấm Tứ Xuyên đắt hơn những bộ trước đó hơn một chút.
Tuy nhiên, đây không phải là nguyên nhân khiến nàng dừng lại, mà là cung nữ đang bưng y phục.
Nàng duỗi tay kéo tay áo cung nữ kia lên, nhíu mày hỏi: "Vết thương này của ngươi là như thế thế nào?"
Trên phần cánh tay lộ ra ngoài không khí có hai vết gậy xanh tím nằm yên lặng, nhìn vào đã thấy ghê người, không biết những nơi khác còn có bao nhiêu vết thương như vậy nữa.
Cung nữ kia hoảng sợ, vội vàng đặt đồ xuống bàn, quỳ xuống nói: “Hồi nương nương, đây là do nô tỳ trong lúc chơi đùa với tiểu muội lỡ tay làm bị thương.”
Nguyễn Thanh Hồi đương nhiên không tin mấy lời này, hai vết thương này rõ ràng là do gậy côn gây ra, có tỷ muội nào lại dùng gậy để chơi đùa?
Tiểu cung nữ không chịu nói, đại khái là bởi vì hung thủ phẩm cấp cao hơn nàng ta, cho nên không dám nói.
Nàng chủ sự hậu cung còn chưa được một tháng, đã xảy ra loại chuyện này, bất kể thế nào nàng cũng muốn quản.
Suy nghĩ xong, nàng xoay người ngồi trở lại trên ghế chủ vệ, bày ra tư thái nghiêm, chậm rãi nói: “Ngươi có biết, theo quy củ trong cung, nếu bị phát hiện nói dối sẽ bị trừng phạt. hai mươi trượng không?"
"Nô tỳ. . . Nô tỳ. . ."
Tuy không thể nhìn rõ thần sắc của cung nữ đang quỳ trên đất, nhưng Nguyễn Thanh Hồi vẫn có thể cảm nhận được vướng mắc trong lòng từ lời nói ấp úng của nàng ta.
Vì thế nàng liền rèn sắt khi còn nóng: "Nếu ngươi có ủy khuất gì, cứ nói với bổn cung, đợi sau khi kiểm chứng, chắc chắn sẽ làm chủ cho ngươi."
Đối với chuyện này, dường như cung nữ kia rất khó quyết định, vẫn không nhúc nhích mà im lặng hồi lâu. Ngay khi Nguyễn Thanh Hồi muốn từ bỏ việc tìm ra chân tướng từ miệng nàng ta, muốn lệnh cho Thanh Loan đi điều tra, nàng ta đột nhiên lên tiếng.
"Xin nương nương làm chủ cho nô tỳ! Lưu cô cô ở Thượng Y Cục luôn đánh mắng nô tỳ, mặc kệ nô tỳ có làm sai chuyện gì hay không, Lưu cô cô vẫn sẽ tìm ra cớ để giáo huấn nô tỳ."
Nói xong, nàng ta đứng thẳng dậy, kéo ống tay áo hai bên lên đến vai lộ ra bảy tám vết bầm tím.
"Nương nương minh giám, này đó đều là do Lưu cô cô đánh. Không riêng những chỗ này, nô tỳ toàn thân trên dưới khắp nơi đều có vết thương, vết thương cũ còn chưa lành đã thêm vết thương mới, trên người chưa từng được lúc này sạch sẽ, thỉnh nương nương làm chủ cho nô tỳ!”
Hai cánh tay vốn trắng nõn mềm mại kia giờ đã bị tra tấn đến xanh tím, khắp nơi đều có vết thương, quả thực không còn nơi nào nguyên vẹn.
Nguyễn Thanh Hồi lớn lên trong chốn khuê phòng, tâm địa nham hiểm nàng chưa từng thấy qua, giờ phút này nhìn thấy hai cánh tay bị thương đến mức như vậy, khó tránh khỏi khiếp sợ mà che miệng lại.
“Nương nương, người không sao chứ?” Thanh Loan ở bên cạnh quan tâm hỏi.
Nàng xua xua tay: “Không có việc gì.”
Sau khi bình tĩnh lại, nàng liền để những cung nữ khác trong phòng về trước, sau đó nói Thanh Loan gọi Lưu cô cô tới đây đối chất.
Thanh Loan rời đi không bao lâu, thấy cung nữ kia thật đáng thương, liền để nàng ta đứng lên nói chuyện, nhân tiện hỏi tên.
Sau nửa nén nhang, Thanh Loan đã dẫn Lưu cô cô tới.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng hậu nương nương.”Lưu cô cô cụp mắt quỳ xuống hành lễ, thậm chí còn không hè nhìn cung nữ Vân Đàn bên cạnh, dường như từ khi vào cửa đã không thấy nàng ta.
Nguyễn Thanh Hồi đã sớm điều chỉnh tốt tâm trạng, so với vừa rồi hỏi Vân Đàn còn có phần uy nghiêm hơn: "Lưu cô cô, bổn cung nghe nói ngươi thường xuyên vô cớ đánh chửi các cung nữ dưới chướng, có chuyện này sao?"
"Nô tỳ thật oan uổng! Từ trước đến nay nô tỳ đều đốc lòng dạy dỗ các nàng, cho dù thỉnh thoảng có nóng nảy mắng bọn họ hai câu nhưng chưa từng động tay động chân, mong nương nương minh giám!"
Nàng nhìn phía Vân Đàn, hỏi: “Vân Đàn, ngươi có chứng cứ gì chứng minh những gì ngươi vừa nói không?”
"Hồi nương nương, các tỷ muội ở Thượng Y Cục đều biết chuyện Lưu cô cô thường xuyên đánh mắng nô tỳ. Hơn nữa... mấy ngày trước Bệ hạ cũng đã nhìn thấy."
Nguyễn Thanh Hồi bỗng nhiên sửng sốt, thật sự không nghĩ tới việc này còn có liên quan tới Bệ Hạ. Nhưng lúc này Bệ hạ đang ở Văn Đức Điện phê duyệt tấu chương, lúc này nàng không thể tới quấy rầy hắn.
Không có cách nào, chỉ đành để Thanh Loan mang theo thị vệ đi một chuyến tới Thượng Y Cục, tìm mấy cung nữ ở đó lấy bằng chứng.
Cũng may là ẩn danh thu thập chứng cứ, mặc dù có một số cung nữ không muốn gây chuyện nên ngậm chặt miệng không nói, nhưng vẫn có người nói ra sự thật, sau khi Thanh Loan trở về liền cao giọng kể lại lời khai trong đại điện.
“Lưu cô cô những lời nhân chứng nói ngươi cũng đã nghe thấy, nếu vẫn cảm thấy chưa đủ, bổn cung có thể đợi Bệ hạ xử lý xong việc chính sự sẽ đích thân hỏi người” Nàng lạnh lùng nhìn nữ nhân đã gần năm mươi tuổi.
Lưu cô cô sao dám chờ bệ hạ tới làm "nhân chứng", hoàng hậu lần đầu tiên xử lý tranh cãi trong hậu cung, nếu bệ hạ tới nhất định sẽ chiếu theo cung quy trong cung xử lý công bằng nhằm thể hiện uy nghiêm của hoàng hậu nương nương, đến lúc đó nhẹ thì bị đuổi ra khỏi cung, nặng thì dùng tới trượng hình.
Lưu cô cô biết đi đâu để tìm đường sống?
Hơn nữa, bà ta và Vân Đàn vốn định làm theo kế hoạch tự nguyện nhận tội, xin hoàng hậu giảm nhẹ hình phạt. Thà lúc này thừa nhận còn tốt hơn chờ bệ hạ đến.
Vì vậy sau khi suy nghĩ một chút, vẻ mặt Lưu cô cô sợ hãi vội vàng bò lên phía trước vài bước, kích động nói: "Nương nương, nô tỳ nhận tội! Nô tỳ nhận tội! Nô tỳ không nên quản giasco hạ nhân quá mức, sau này nô tỳ nhất định sẽ không sai phạm.! Xin hoàng hậu lượng thứ cho nô tỳ không có công lao cũng có khổ lao, đừng đuổi nô tỳ ra khỏi cung!"
Vừa dứt lời, trong đại điện vang lên tiếng "Bang bang bang" vang vọng.
Nguyễn Thanh Hồi nhíu mày khẽ thở dài, kêu bà ta ngừng lại: “Lưu cô cô, bổn cung biết ngươi là lão nhân trong cung, chưởng quản Thượng Y Cục mười năm chưa phạm phải sai lầm. Bởi vậy hôm nay việc, bổn cung xem như ngươi là nhất thời tự cao, sau này dạy dỗ cung nữ quở trách hai câu là được, không được nặng tay như vậy nữa.”
"Vâng vâng vâng, nô tỳ cung kính nghe theo nương nương dạy bảo, nhất định sẽ sửa lại."
“Chỉ là...” Nàng nhìn thoáng qua Vân Đàn đang cúi đầu im lặng, tiếp tục nói: “Nếu việc hôm nay bổn cung không phạt ngươi, thật sự khó để lòng người tin phục. Chiếu theo cung quy, ngươi phải chịu ba mươi trượng hình, nhưng bổn cung niệm tình ngươi làm hết phận sự, chỉ phạt ngươi mười lăm trượng và bổn lộc nửa năm, ngươi có phục không?”
Ba mươi trượng đánh xuống cũng chưa đến mức mất nửa cái mạng, mà mười lăm trượng chỉ cần nghỉ ngơi gần một tháng là có thể xuống giường, về phần nửa năm bổng lộc kia còn chưa bằng một nửa số bạc Vân Đàn cho bà ta đâu.
Huống hồ, ngoài trừ túi bạc kia Vân Đàn còn hứa cho bà ta thứ khác. Tuy rằng “thứ khác” này muốn thực hiện cần phải có chút thời gian, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự làm được, thì đúng là hưởng không hết vinh hoa phú quý.
Như thế tính ra bà ta cũng không lỗ, sao lại phải để ý tới nỗi nhục nhất thời này?
Suy nghĩ xong, bà ta vội vàng nói: “Nô tỳ tâm phục khẩu phục! Sau này chắc chắn nhớ kỹ ân đức cùng dạy bảo của nương nương, thu liễm tính tình, giảm bớt kiêu ngạo, khiêm cung lễ nhượng.”
“Khoan, còn có một việc.”
Nguyễn Thanh Hồi nghiêng mắt để Thanh Loan trả lại bộ y phục Vân Đàn mang đến lúc đầu đưa tới trước mặt Lưu cô cô.
“Bệ hạ luôn đề cao tiết kiệm, cấm xa hoa lãng phí, những bộ ý phục mùa hè ngươi là này đều được dệt từ gấm Tứ Xuyên. Mỗi tấc gấm đều quý giá, người có biết, bộ y phục này nếu đem đổi thành tiền cũng đủ cho các tướng sĩ Tây Cảnh ăn no nê không?."
“Y phục thường ngày của bệ hạ đều là gấm thường, người trong hậu cung sao có thể mặc thứ xa hoa, lãng phí như vậy? Truyền lệnh của bổn cung, từ nay về sau, tất cả y phục trong cung đều không được dùng tam đại danh cẩm.”
Nghe vậy, Lưu cô cô vội vàng đáp: “Dạ, nô tỳ tuân mệnh.”
Đã làm rõ mọi chuyện, nàng để Lưu cô cô đi xuống lãnh phạt. Còn về phần sau này Vân Đàn sẽ đi nơi nào, nàng đã cẩn thận suy nghĩ.
Thượng Y Cục không còn cách nào để trở về, hôm nay phạt Lưu cô cô, xem như sau này bà ta không thể động tay với Vân Đàn, nhưng khó tránh khỏi sẽ âm thầm làm khó dễ.
Hơn nữa việc xảy ra hôm nay đã nháo cho tất cả mọi người ở Thượng Y Cục đều biết, sau khi Vân Đàn trở về khó tránh sẽ gặp phải những lời đàm tiếu, sau lưng chỉ trỏ, tình cảnh cũng sẽ không tốt hơn bây giờ là bao.
Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng bỗng dưng có một suy nghĩ.
Nguyễn Thanh Hồi vẫy tay với nàng ta, đợi Vân Đàn đi tới gần nhẹ giọng hỏi: “Bổn cung cảm thấy chuyện này phải hỏi ngươi một câu, sau này ngươi có muốn tiếp tục trở về Thượng Y Cục làm việc hay không, hay là muốn ở lại làm tỳ nữ bên cạnh bổn cung?”
Vừa dứt lời, Vân Đàn đột nhiên ngước mắt lên, trong mắt tràn ngập sương mù, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kinh ngạc cùng lo sợ.
Nàng ta cắn chặt môi dưới, hành lễ với Nguyễn Thanh Hồi: "Nô tỳ nguyện ý ở bên cạnh nương nương, nhớ kỹ đại ân đại đức của nương nương, đời này kiếp này hầu hạ hoàng hậu."
“Đứng dậy đi.” Nói xong, nàng quay đầu lại nói với Thanh Loan: “Ngươi cầm lệnh bài của bổn cung, đưa nàng đến thái y viện, nhờ Ngô thái y xem vết thương cho nàng, xin đơn thuốc, sau đó lại đi sắp xếp chỗ ở cho nàng ."
“Dạ.”
Thanh Loan gật đầu, ngay sau đó mang theo Vân Đàn rời khỏi Nhân Minh Điện.
*
Đã là giờ Mẹo canh ba, mặt trời lặn về tây, trăm điểu về rừng. Nam nhân mang theo cơ thể mệt mỏi cuối cùng cũng về tới nhà.
Dùng cơm tối xong, Thẩm Nghiên ngửa đầu tựa lưng vào ghế, nhắm mắt hưởng thụ thê tử đang xoa bóp cho mình. Khuôn mặt không cách nào che giấu được mệt mỏi, nhìn đến mức Nguyễn Thanh Hồi đau lòng không thôi.
“Bệ hạ, nếu thật sự mệt nhọc không bằng sớm nên đi nghỉ ngơi.” Nàng ôn nhu nói.
Nam nhân mở mắt ra, nắm lấy tay nàng, ôn nhu cười nói: "Hôm nay ta còn chưa được nói chuyện tử tế với ngươi, cho nên ta không muốn cứ như vậy mà đi ngủ."
"Chuyện này có thể nói sau, tạm thời cũng không nên gấp gáp. Nếu bệ hạ không nghỉ ngơi đầy đủ, ảnh hưởng đến long thể đó cũng là đại sự hàng đầu."
Dứt lời, nàng bất giác kéo hắn đi vào nội điện.
Khi đi ngang qua người cung nữ đang cúi đầu, hắn đột nhiên nói "ai" một tiếng, chỉ vào Vân Đàn mới tới: "A Hồi, đây là cung nữ mới của ngươi sao? Tại sao ta nhìn lại thấy có hơi quen mắt?"
Nhắc tới Vân Đàn, Nguyễn Thanh Hồi bỗng nhiên nhớ tới nàng ta đã từng nói, bệ hạ từng chính mắt nhìn thấy Lưu cô cô đánh chửi mình, xem như cũng là một nhân chứng. Vì thế nàng liền kể lại những chuyện xảy ra hôm nay một lượt cho hắn nghe.
Nghe xong, Thẩm Nghiên cẩn thận nhớ lại, cũng nhớ tới việc xảy ra ngày hôm đó.
“Ta nhớ ra rồi, thật đúng là có chuyện này.Nhương ta thật sự không nghĩ tới Lưu cô cô dùng côn bổng tra tấn nàng ta. A Hồi phạt rất tốt, chỉ là có hơi nhẹ.”
“Hơi nhẹ?” Nàng có chút kinh ngạc: “Không phải bệ hạ luôn đối xử rộng lượng với người khác sao, sao lần này lại chê ta phạt nhẹ?”
Thẩm Nghiên cong môi, ôm nàng đi vào phòng trong, giải thích: “Rộng lượng cũng phải tùy người, nếu một người bản chất thuần lương, thì đúng là nên rộng lượng. Nhưng nếu là người như Lưu cô cô coi thường mạng người, nếu nói nhẹ thì làm việc vô ích, còn nói nặng thì chính là trợ Trụ vi ngược*.”
( Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác, bạo ngược. Ðời nhà Ân, vua Trụ vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào giúp y làm những điều độc ác tức là người ấy “trợ Trụ vi ngược”.)
Tuy những lời này vô cùng nhẹ nhàng nhưng nghe vào tai nàng, khó tránh khỏi khiến nàng cảm thấy mình đã làm sai, trừng phạt người khác vốn phải nghiêm trị, mình lại rộng lượng phạt nhẹ bà ta, nói không chừng còn cổ vũ cho Lưu cô cô thêm vài phần tâm lý may mắn, sau này sẽ làm ra chuyện càng thêm khó coi.
Nhưng phạt cũng đã phạt, cũng không thể lại gọi người tới, thu hồi quyết định trước đó rồi phạt thêm một lần nữa có đúng không?
Nhìn dáng vẻ Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu tự trách, hai tay hắn nâng mặt nàng lên, cúi người hôn nhẹ nàng một cái, cười nhạt nói: “A Hồi không cần tự trách, việc trong cung vốn là do A Hồi định đoạt, phạt cái gì thì chính là cái đó. Ngày mai ta để Toàn An phái phó chưởng sự qua sau này chông trừng giúp ngươi là được.”
Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, nàng gật đầu.
Đi vào phòng trong, vốn muốn cởi áo cho hắn, tay còn chưa chạm tới đai lưng đã bị tay hắn lập tức nắm lấy.
“Lúc trước đại hôn không phải ta đã nói với A Hồi rồi sao, những việc vụn vặt này không cần A Hồi phải làm.” Hắn cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.
Nguyễn Thanh Hồi nghe hắn nói liền rút tay lại, nghĩ tới Vân Đàn mới đến Nhân Minh Điện, để nàng ta làm quen với việc hầu hạ cũng tốt, vì thế liền quay đầu gọi: “Vân Đàn, ngươi tới cởi y phục cho Bệ hạ đi.”
Lời vừa dứt, Vân Đàn sững sờ trong giây lát, gần như không thể phát hiện ra âm thầm nuốt nước bọt, trong lòng thầm khẩn trương chậm rãi bước chân đến.
Đi tới gần người mà nàng ta muốn tiếp cận nhất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT