Mấy ngày trước, ở kinh thành nổi lên tin đồn tân đế hạ chỉ lập cháu gái Nguyễn Thanh Hồi của Trung Túc Hầu làm tân hậu. Nghe nói, là các vị các đại thần đương triều thống nhất đề cử.

Khi Nguyễn Thanh Hồi nghe được tin này từ miệng của mấy người khuê mật, chỉ khẽ lắc đầu cảm thán một câu: "Lời đồn đại trong kinh đúng là càng lúc càng giả dối."

Nghĩ tới cũng không sai, các danh môn khuê tú ở kinh thành này có tư cách hơn nàng nhiều không kể xiết.

Nguyễn gia nàng không có thế lực, không có danh tiếng, cũng không có nhân mạch, dù thế nào cũng không đến lượt nàng ngồi vào vị trí trung cung.

Bởi vậy theo như nàng nghĩ thì đúng là nói không thành có, hồ ngôn loạn ngữ.

Nhưng hôm sau, lại thật sự có sứ giả đến nhà tuyên đọc chiếu chỉ, tiến hành vấn danh lễ. Sau đó nàng mới nhận ra tin đồn truyền khắp kinh thành kia là thật.

Nàng phải làm Hoàng Hậu.

Phụ mẫu vì sự kiện cực kỳ vinh quang này vui mừng đến mức mấy ngày không ngậm được miệng, hết lần này đến lần khác dặn dò nàng sau khi nhập cung cần chú ý làm gì.

Chủ yếu là hiếu thuận với Thái Hậu, phò tá Bệ hạ, không đố kỵ, khoan dung với người khác, nghiêm khắc với bản thân, mà nàng đã có thể đọc thuộc lòng trôi chảy.

Nguyễn Thanh Hồi đều nhớ kỹ trong lòng, nàng không thích cuộc sống trong cung cấm, nhưng nếu đại cục đã định, nàng sẽ cố gắng hết sức làm một hoàng hậu hiền lương thục đức.

Mấy ngày sau, nàng cung kính đi theo nhóm sứ giả tiến hành lục lễ, ban sách bảo, bái tạ miếu tổ, được tất cả quan viên triều bái, sau đó được ngồi trên phượng liễn trân quý tiến vào Nhân Minh Điện.

Mọi thứ như một giấc mơ, trong chớp mắt, nàng đã trở thành nhất quốc chi mẫu.

Nếu không phải trên đầu mang Cửu Long quan quá nặng khiến không cách nào tự do quay đầu, nàng thật sự cho rằng hết thảy chỉ là một giấc mộng.

“Nương nương, đã tới Nhân Minh Điện.”  Người lên tiếng chính là tỳ nữ bên cạnh nàng Thanh Loan.

Nàng vươn tay để Thanh Loan đỡ nàng bước xuống phượng liễn, ngẩng đầu nhìn đại điện rộng lớn trước mặt, trên tấm bảng có viết ba chữ lớn "Nhân Minh điện" là nơi ở của hoàng hậu.

Mãi cho đến khi nhìn thấy nơi này, nàng mới bỗng nhiên có cảm giác chân thực, bước chân tiến vào đại điện.

Các cung nữ lần lượt hành lễ, đi theo nàng vào điện, hầu hạ nàng cởi bỏ y phục, Cửu Long quan và mặt yếp*, thay thường phục cho nàng sau đó chuẩn bị đồ ăn cần thiết.

(Yếp: 靥 lúm đồng tiền (trên má) nốt ruồi. (editor: cái này mình không rõ lắm)

Nguyễn Thanh Hồi ngồi trước bàn có chút khẩn trương, qua một nén nhang, đã đến thời gian bệ hạ hạ triều, nàng chưa từng gặp qua đương kim thánh thượng.

Thanh Loan ở bên cạnh thấy chủ tử nhà mình lo lắng, liền khom người trấn an: “Nương nương, người không cần lo lắng. Nô tỳ nghe nói bệ hạ tính tình ôn hòa, nhân từ đại lượng, nhất định sẽ đối xử với người tương kính như tân*.”

(Tương kính như tân: Vợ chồng nên kính trọng như khách mới sống cả đời với nhau được.)

Nàng khẽ gật đầu, lời Thanh Loan nói nàng cũng biết. Bệ hạ lên ngôi chưa đầy hai năm, danh tiếng nhân từ độ lượng đã vang khắp thiên hạ.

Nghe nói trong triều những quan lại đó phản bác lại ý kiến của bệ hạ thậm chí còn không cho người mặt mũi, nhưng Bệ hạ chưa bao giờ trách tội bọn họ, còn nhiều lần tiếp thu kiến ​​nghị.

Trên phố đều nói, bệ hạ chính là Minh quân chi tài. Bởi vậy, mặc dù Nguyễn Thanh Hồi không thích hoàng cung, nhưng nàng lại có một tia mong đợi được gả cho bệ hạ.

Đang nghĩ ngợi, bỗng nhiên có tiếng nội thị từ ngoài cửa truyền đến: “Bệ hạ giá lâm ——”

Nàng giật mình vội vàng đứng dậy, đi từng bước nhỏ tới cửa, quỳ xuống hành lễ: "Thần thiếp tham kiến ​​bệ hạ.”

Đương kim bệ hạ chủ trương tiết kiệm, không xa hoa nghe nói ngay cả ủng của người cũng cực kỳ đơn giản, không hoa mỹ. Giờ khắc này đôi ủng đen cực kỳ mộc mạc đó đang dừng lại trước mắt nàng.

Một thanh âm trong trẻo như gió núi buổi sáng từ đỉnh đầu truyền đến: “Hoàng Hậu bình thân, các ngươi cũng bình thân.”

Nguyễn Thanh Hồi chậm rãi đứng dậy, tầm mắt chuyển từ cặp ủng dưới chân rồi dần hướng lên, triều phục màu đỏ lọt vào trong tầm mắt. Lại hướng lên trên, là một gương mặt da trắng môi đỏ của thiếu niên.

Mà trên khuôn mặt ấy, đồng tử trong suốt, sạch sẽ vừa chính trực lại ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.

“Hoàng thượng, đã đến lúc làm lễ.” Nội thị Chu Toàn An ở bên cạnh đúng lúc nhắc nhở.

Thẩm Nghiên nâng tay, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Chu Toàn An: "Toàn An."

“Có nô tài.”

Hắn nhìn Nguyễn Thanh Hồi không chớp mắt, môi lại mấp máy hỏi Chu Toàn An: "Trẫm không phải đang nằm mơ có đúng không, nơi này... Đây là tiên cảnh sao?"

Tiếng nói vừa dứt, các cung nữ trong ngoài điện đều đồng thời che miệng. Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu, không cảm thấy vinh hạnh mà là vô cùng xấu hổ, vành tai nóng như lửa đốt.

Chu Toàn An cũng cụp mắt xuống, hơi cong môi, cung kính đáp: "Hồi bệ hạ, nơi này không phải tiên cảnh, mà là Nhân Minh điện, là nơi ở của Hoàng hậu nương nương."

Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu: “Bệ hạ, đã đến lúc người và nương nương nên cử hành cùng lao chi lễ.”

“Đúng vậy, thiếu chút nữa ta quên mất.” Lúc này Thẩm Nghiên mới khôi phục lại tinh thần, nhưng ánh mắt vẫn dán chặt vào người nàng, cùng nàng ngồi xuống hai đầu chiếc bàn dài.

Cái gọi là cùng lao chi lễ, đó là phu thê mới thành thân ăn chung một phần thịt, nghĩa là bắt đầu cuộc sống chung.

Chu Toàn An đưa thịt tới trước mặt Thẩm Nghiên gắp cho hắn một đũa, sau đó lại đưa tới trước mặt Nguyễn Thanh Hồi lặp lại một lần nữa.

Nghi thức tới đây xem như kết thúc.

Kế tiếp là dùng bữa, Thẩm Nghiên lén lút ngước mắt nhìn hoàng hậu mấy lần, muốn nói chuyện lại với nàng, lại không biết nên nói gì.

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng chọn một câu mở đầu phổ biến nhất: “Đồ ăn trong cung Hoàng hậu đã ăn quen chưa?”

Nguyễn Thanh Hồi khẽ gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Hồi bệ hạ, thần thiếp đã quen.”

“Vậy là tốt rồi...”

Bầu không khí lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Nghiên vốn muốn nói thêm gì khác, nhưng nghĩ lại ngày tháng còn dài, hắn muốn nói cái gì cũng không vội, nếu nói nhiều sẽ bị xem là quá tầm thường.

Nghĩ như thế, hắn cũng không nói thêm lời nào mà cúi đầu dùng bữa.

Bên kia, Nguyễn Thanh Hồi ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực tế, trong lòng không biết đã lo lắng tới mức nào.

Từ khi nàng vào điện đã được một nén hương, trái tim chỉ to bằng nắm tay trong lòng ngực tới tận bây giờ vẫn chưa bình tĩnh lại.

Người bình thường lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Ngũ chí tôn còn căng thẳng, huống chi đây là lần đầu tiên nàng lấy thân phận hoàng hậu nhìn thấy phu quân của mình.

Có thể giữ bình tĩnh trên mặt chính là kết quả của những nỗ lực nàng ghi nhớ cẩn thận gia phong của Nguyễn gia.

Nhưng chuyện khiến nàng lo lắng hơn còn ở phía sau.

Dùng cơm xong, hai người theo nghi thức tiến vào nội điện, cùng nhau ngồi trên giường tân hôn, sau đó uống rượu hợp cẩn Thanh Loan cho đưa tới.

Đặt ly rượu xuống, Thanh Loan từ phía bắc quỳ xuống: “Lễ tất, hưng ——”

Sau cùng, các cung nữ đến dẫn Thẩm Nghiên đến Đông phòng, cởi bỏ triều phục, thay lại thường phục. Sau đó, tất cả đều lui ra ngoài, để lại hai người đế hậu ở bên nhau.

Lúc này Nguyễn Thanh Hồi dù cố gắng giữ bình tĩnh như thế nào cũng không nhịn được lộ ra một chút ngượng ngùng, người bên cạnh nàng cũng vậy.

“Thần, thần thiếp hậu hạ bệ hạ cởi áo.” Vừa nói, nàng vừa nâng tay giúp hắn cởi bỏ y phục.

Thẩm Nghiến đột nhiên nắm lấy cổ tay tinh tế trắng nõn của nàng, nhẹ giọng nói: “Không cần phiền hoàng hậu, trẫm có thể tự mình làm được.”

Không phải hắn không muốn nàng hầu hạ mình, chỉ là trong bầu không khí như vậy, nếu như bàn tay mềm mại ấm áp đó cởi quần áo tháo thắt lưng của mình, hắn thật sự sợ mình sẽ đột ngột không quan tâm tới nàng.

Vì vậy vừa tự mình cởi quần áo, vừa quay đầu cùng nàng thương lượng: "Từ nay về sau nếu trong lúc không có người ngoài, ta và hoàng hậu xưng hô với nhau là 'ta với ngươi', được không?"

Nguyễn Thanh Hồi nghe vậy, sửng sốt một chút, sau đó vội vàng cúi đầu: "Bệ hạ, thần thiếp không dám vượt qua quy củ."

Thẩm Nghiên cởi bỏ thường phục, ngồi trở lại bên cạnh nàng, đáy mắt ôn nhu như trời sinh đã có sẵn: “ Có gì không dám, ngươi là thê tử của ta, giữa ta và ngươi không cần phải tuân theo quy củ.”

“Hơn nữa, những đại thần tiền triều đó lúc nào cũng yêu cầu ta phải có dáng vẻ uy nghiêm ổn trọng, về đến nhà còn phải giả vờ thế này, chẳng phải rất mệt sao? "

Hai chữ"về nhà" rơi vào tai nàng, thực sự khiến nàng sững sờ trong giây lát. Thật sự không ngờ vị hoàng đế uy nghiêm thánh minh trong mắt bá tánh lại có một mặt trẻ con như vậy.

Nguyễn gia luôn coi trọng lễ giáo đoan chính, Nguyễn Thanh Hồi lớn lên trong hoàn cảnh đó, tự nhiên sẽ có phần cứng nhắc, nhưng nhìn nụ cười tươi như gió xuân trước mặt, không biết vì sao, nàng lại ma xui quỷ khiến gật đầu.

“Bọn họ chọn hoàng hậu cho ta, quả nhiên là người tốt nhất trên đời.” Hắn nắm tay nàng đặt trong lòng bàn tay, đáy mắt mang theo nụ cười: “Về sau ta gọi ngươi là A Hồi có được không?”

Nàng cụp mắt xuống lộ vẻ e lệ gật đầu thêm lần nữa.

Ánh nến lay động, làm cho khuôn mặt ngọc trắng nõn như ngọc kia chập chờn lúc sáng lúc tối. Một vệt đỏ ửng lặng lẽ lướt qua má nàng, giống như chút vệt đỏ trong tuyết, kiều diễm lại xinh đẹp. Hàng mi dài cong vút khẽ rung che đi đôi mắt từ đầu đến cuối không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hầu kết Thẩm Nghiên khẽ lăn, thấp giọng mở miệng: “A Hồi, ngươi thật xinh đẹp...”

Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng khi tiến cung, tâm trí hắn đã bị mỹ nhân trước mắt thu phục. Hắn không phải chưa từng gặp qua nữ tử mỹ lệ, mặc dù khi còn nhỏ hậu cung của phụ hoàng trăm hoa đua nở, hắn cũng chưa từng trải qua hai chữ “kinh diễm”.

Mà hiện giờ lại ở trên người của thê tử của mình, lần đầu tiên hắn được trải qua cảm giác: “Nhất cố nhân khuynh thành, tái cố nhân khuynh quốc”

Cái gọi là nhất kiến chung tình, có lẽ chính là thế này.

Cố gắng áp chế xao động trong lòng, hắn đưa tay vuốt ve gò má Nguyễn Thanh Hồi, chậm rãi cúi người.

Ý thức được hắn muốn làm gì, Nguyễn Thanh Hồi thuận theo nhắm mắt lại, ngoan ngoãn chờ đợi hắn tới gần.

Đạo lý phu thê mẫu thân đã dạy cho nàng, khi đó nàng chỉ có thể chịu đựng xấu hổ học tập, dù sao hầu hạ tốt cho bệ hạ cũng là chức trách của nàng..

Nhưng đến khi lúc áp dụng kiến ​​thức lý luận vào thực tế, thân thể nàng lại cứng đờ như khúc gỗ, không dám động đậy.

Mãi cho đến khi đôi môi mềm mại đó chạm vào môi mình, cơ thể nàng mới có phản ứng.

Một cảm giác hoàn toàn mới mà nàng chưa từng trải qua trước đây lập tức chiếm lấy tâm trí. Dường như được đặt mình trong làn gió xuân ấm áp lại dường như đang chìm trong biển mây mềm mại và hoàn mỹ.

Nàng được Thẩm Nghiên ôn nhu ôm vào lòng, phản ứng đáp lại là tất cả những gì nàng đã học được, nhưng người này thực tủy biết vị, lực ma sát trên cánh môi dần sâu hơn.

Nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên mấy phần, khiến toàn thân nàng có hơi nóng, dường như cả máu cũng có có độ ấm.

Ngay sau đó, không khí giữa miệng và mũi tranh nhau thoát ra ngoài, Nguyễn Thanh Hồi dần dần có chút khó thở.

Có lẽ cảm nhận được khốn cảnh của nàng, Thẩm Nghiên chỉ có thể lưu luyến không rời buông lỏng nàng ra, không quên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau bờ môi anh đào hồng nhuận.

Hắn há miệng thở dốc, thanh âm có hơi khàn: "A Hồi, lên giường nghỉ ngơi đi."

Nguyễn Thanh Hồi vẫn không dám ngước mắt lên nhìn hắn, nhẹ giọng đáp một tiếng "Được", sau đó cúi người cởi giày thêu.

Vừa định lên giường nằm xuống, liền nghe thấy hắn nói thêm: "Ngươi ngủ bên trong đi."

Từ xưa tới nay đều là thê tử ngủ ngoài phu quân ngủ trong, để ban đêm tiện hậu hạ trượng phu đi tiểu hoặc uống nước. Bởi vậy nghe thấy những lời này, nàng có hơi sửng sốt, cũng không lập tức hành động.

"Nhưng, vạn nhất ban đêm bệ hạ cần hầu hạ.."

Lời còn chưa dứt, phút chốc đã bị hắn cắt ngang: "Nếu cần hầu hạ, bên ngoài có cung nữ, ngươi chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt là được."

Suy nghĩ một hồi, cuối cùng nàng cũng ngoan ngoãn chui vào trong giường, Thẩm Nghiên nằm bên cạnh nàng.

Hai ngọn nến long phượng trong điện vẫn đang cháy ngùn ngụt, từ cửa sổ nhìn vào, bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng. Đây là tập tục được truyền lại từ xưa, hai ngọn nến long phượng được thắp sáng suốt đêm, ngụ ý Đế hậu hòa thuận thiên trường địa cửu.

Nhưng chính ánh nến rực rỡ này lại khiến cả hai vốn đã căng thẳng, khẩn trương lại càng thêm xấu hổ, ngại ngùng.

Đêm nay Nguyễn Thanh Hồi phải thị tẩm, bệ hạ còn chưa ngủ, nàng đương nhiên không dám ngủ, mở to đôi mắt hạnh linh động nhìn chằm chằm trần nhà.

Chỉ một lát sau người bên cạnh lại làm một động tác, quay sang đối diện với nàng.

Khuôn mặt thiếu niên rõ ràng lộ ra một cảm xúc khẩn trương, hắn nuốt nước miếng, trầm giọng nói: “A Hồi, ta. . . Đây là lần đầu tiên của ta, nếu như làm đau ngươi, nhất định phải nói cho ta biết, nhất định không được chịu đựng có biết không?"

Không biết vì sao nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của hắn, tâm tình bất an của Nguyễn Thanh Huy đột nhiên trở nên bình tĩnh hơn một chút..

Khóe môi không khỏi mang theo ý cười, trong mắt hiện lên gợn sóng, nàng nhẹ giọng đáp: "Được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play