Tuy rằng lúc này tim đập như trống trận, nhưng Vân Đàn vẫn biểu hiện rất bình tĩnh, trán định cởi thắt lưng của Thẩm Nghiên, cởi áo khoác ngoài cho hắn.
Toàn bộ quá trình không nhìn ra được một chút ý nghĩ nào khác, sau đó, cùng Thanh Loan buông rèm xuống, lui ra ngoài.
Trước khi đi, một đôi mắt nóng rực nhìn vào trong phòng, dừng lại trong giây lát rồi nhanh chóng thu hồi tầm mắt, rời đi.
Nguyễn Thanh Hồi bị hắn ôm vào ngực, hai mắt nhắm nghiền đang muốn đi vào giấc ngủ, bụng lại đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, lòng bàn tay người nào đó nhẹ nhàng vòng qua rốn nàng.
Sau đó trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng: “Rõ ràng ta vẫn luôn nỗ lực cày cấy, vì sao vẫn không thấy bụng A Hồi có động tĩnh gì?”
Thật đúng là cần cù cày cấy, người trong ngực ngẩng đầu lên nhìn hắn, đỏ mặt quay người nhìn nơi khác:“Vậy thì... nhất định là do người quá vội vàng, cổ nhân đều nói cố tình trồng hoa hoa không nở*."
(Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở
vô tấm tiếp liễu liễu xanh um.
Có nghĩa là cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra,mà vô tình trồng cây liễu,không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt .
Nghĩa bóng: Ở đời vẫn thường có những việc không theo như ý muốn của mình, dù mình đã có gắng hết sức vẫn không đạt kết quả. Lại có những việc ta không cần mà tự nhiên nó đến. Câu này vừa là lời than thân trách phận của một người không gặp may mắn, lại vừa là lời khuyên người ta phải chấp nhận thực tế mà mình đang có, chuyện éo le vẫn là chuyện thường xảy ra của đời người.)
“Ai nói ta vội vàng?” Thẩm Nghiên ngồi dậy đối diện với nàng: “Chẳng qua là ta muốn lười biếng một chút, nếu A Hồi có thai ta có thể nhanh thoát khỏi đám gián quan kia, A Hồi còn không hiểu cho ta.”
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mím môi: “Vậy nếu là…… Nếu ta sinh công chúa, bệ hạ có thể không thích … hay không?”
Âm cuối còn chưa kết thúc, hắn đã cao giọng phủ định: “Đương nhiên là không! Nếu A Hồi sinh công chúa, ta vui vẻ còn không kịp đó. Thật ra trong lòng ta luôn muốn có môt công chúa, chẳng qua phải đành xin lỗi tổ tông.”
Vừa nói, hắn vừa cúi đầu cọ cọ chóp mũi của nàng, khóe môi cong lên đắc ý: “Nếu như A Hồi sinh cho ta một công chúa, ta nhất định con bé trở thành người tôn quý nhất trên đời, ngoại trừ mẫu thân nó, sẽ đem tất cả bảo bối tốt đệ nhị trên thế gian cho con."
Không cần hắn nói, Nguyễn Thanh Hồi đã biết hắn muốn tặng cho ai bảo bối tốt nhất thế gian. Trong lòng như ngập tràn nắng xuân, nhẹ nhàng như dòng nước ấm vô tận.
Chỉ là nàng muốn đùa một chút, trên mặt cố ý hỏi: “Chẳng lẽ bệ hạ đã quên mất mẫu hậu rồi sao?”
“Ai nha!” Hắn gõ đầu, lộ ra vẻ xấu hổ phối hợp với nàng:“Ta suýt chút nữa quên mất Thái hậu, vậy chúng ta đổi đi, Thái hậu dùng thứ tốt nhất, A Hồi và tiểu công chúa của ta dùng thứ tốt thứ hai, ngươi thấy thế nào?"
Nguyễn Thanh Hồi bị bộ dạng trẻ con của hắn làm cho buồn cười, nâng cằm dụi dụi chóp mũi bắt chước động tác lúc trước của hắn, nhẹ giọng đáp: "Vậy để bê hạ làm chủ."
Người trước mặt bị hành động bất ngờ này làm cho sửng sốt, sau đó nở nụ cười thâm thúy, cúi đầu, cách mỹ nhân không xa liền dừng lại, hơi thở ấm áp phủ lên khuôn mặt trắng nõn như mỡ dê của nàng.
“Lần này là A Hồi trêu chọc ta trước, ngày mai A Hồi không được trách ta lăn lộn ngươi giống như những lần trước.”
Dứt lời, nàng vừa định mở miệng phản bác, đột nhiên mất cảnh giác bị ngậm chặt môi mềm, đầu lưỡi không cam lòng chịu yếu thế, chớp lấy cơ hội công thành đoạt đất.
Ngoài phòng minh nguyệt như câu, trời đêm điểm xuyết ánh sao, trong kinh thành rộng lớn có một đôi tình nhân tình chàng ý thiếp, cực kỳ khoái hoạt.
Hôm sau, Thẩm Nghiên dậy sớm, nhẹ nhàng buông mỹ nhân ngủ say trong lòng ra như thường lệ, nhẹ nhàng bước xuống giường, cầm lấy y phục đi vào Đông phòng để thay.
Chỉ là vừa mặc được một ống tay áo, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa rất nhẹ.
Hắn lùi lại hai bước, vươn cổ nhìn về phía giường, thấy A Hồi không bị tiếng gõ cửa đánh thức, mới yên tâm, nhỏ giọng nói: “Vào đi.”
Vân Đàn mở cửa đi vào, khom người hành lễ: “Bệ hạ, nô tỳ tới hầu hạ ngài thay y phục.”
"Được, động tác nhỏ một chút, đừng đánh thức hoàng hậu."
“Vâng.”
Thẩm Nghiên dang hai tay ra, để nàng ta mặc áo khoác và thắt đai lưng cho mình. Động tác của Vân Đàn rất nhẹ nhàng, thậm chí ngay cả tiếng quần áo sột soạt cũng hiếm khi nghe thấy, y phục mặc cho hắn cũng rất chỉnh tề, việc này cũng khiến Thẩm Nghiên có ấn tượng hơn với nàng ta.
Nghĩ thầm, A Hồi đúng là đã thu được một tỳ nữ linh hoạt, sau này việc vặt trong hậu cung để nàng ta làm nàng cũng được thoải mái hơn một chút.
Nghĩ đến đây, sau khi bước ra khỏi cửa cung, hắn còn đặc biệt dặn dò Vân Đàn một câu để nàng ta tận tâm đi theo phụ giúp bên cạnh Hoàng hậu, chăm sóc tốt cho Hoàng hậu hắn nhất định sẽ ban thưởng lớn.
Dường như vì mấy chữ “ban thưởng lớn” mà nàng ta tỏ ra vô cùng vui sướng, sau khi đồng ý nghe lời, nhìn thấy bối cảnh Thẩm Nghiên rời đi, mới chậm rãi gợi lên một nụ cười nhất quyết phải giành được.
*
Đầu mùa hạ, bởi vì kinh thành thuộc về phương nam, thời tiết trở nên nóng bức, ngay cả các cung nữ cũng đã thay sa y.
Nguyễn Thanh Hồi từ chỗ Thái hậu trở về, Thanh Loan vội vàng cởi áo ngoài cho nàng, lấy trà lạnh trong thùng đựng băng đưa tới cho nàng.
“Thanh Loan, ngày mai mẫu hậu phải tới Hoàng Sơn tránh nóng, mấy ngày trước hỏi ngươi an thần hương đã chuẩn bị xong chưa?” Nàng hỏi.
“Hồi nương nương, mọi thứ đã chuẩn bị xong, hôm nay nô tỳ sẽ phái người đưa tới."
Nàng “ừm” một tiếng, mở thùng đựng băng lấy một hộp gỗ vuông bên trong ra, lại mở nắp hộp ra kiểm tra xem hoa quả bên trong có bị đông đá làm hỏng không.
Sau khi xác nhận tất cả đều bình thường, lại nói: "Ngươi đưa thứ này đến Văn Đức điện cho Bệ hạ, ta đi nghỉ ngơi một lát."
“Dạ.”
Thanh Loan nhận hộp vuông lui ra ngoài, gánh nặng chăm sóc hoàng hậu ngủ trưa đặt lên đầu Vân Đàn.
Nguyễn Thanh Hồi nằm trên trường kỷ nhắm mắt nghỉ ngơi, Vân Đàn đắp cho nàng một chiếc chăn mỏng, đứng ở bên cạnh cầm chiếc quạt tròn khẽ quạt gió.
Cũng may đầu hạ ve còn chưa kêu, cùng với từng đợt gió nhẹ truyền đến, nàng đã nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Ánh mắt Vân Đàm chưa từng rời khỏi nàng, nhìn thấy mày đẹp của nàng đang cau lại dần dần giãn ra, hô hấp cũng trở nên đều đặn và lâu dài, liền lặng lẽ lui ra khỏi điện.
Lần nữa quay lại, trong tay còn mang theo một thùng đựng băng nhỏ. Nàng ta một bên đề phòng người trên giường thức dậy, một bên động tác vẫn nhẹ nhàng thêm những viên băng mới vào thùng.
Chờ cho đến khi thùng băng nhỏ kia hoàn toàn tan hết, lúc này nàng ta mới lặng lẽ lui ra ngoài, đặt thùng gỗ ra ngoài sau đó quay lại cầm quạt.
Nguyễn Thanh Hồi đang ngủ cảm thấy hơi lạnh, mơ màng trở mình, theo bản năng kéo chăn mỏng trên người lên quấn quanh thân thể.
Đợi hô hấp của nàng bình ổn trở lại, Vân Đàn liền kéo nhẹ tấm chăn mỏng xuống một chút, ngay sau đó đi tới sau lưng nàng, dùng sức quạt mạnh hơn.
Ước chừng hơn nửa canh giờ, Nguyễn Thanh Hồi mới từ từ tỉnh lại.
“Nương nương, ngài tỉnh. Nô tỳ đi rót nước cho ngài.”
Nói xong, Vân Đàn rót nước ấm đã chuẩn bị sẵn đưa cho nàng, cẩn thận nhắc nhở: “Ngài vừa mới ngủ dậy, uống chút nước ấm cho ấm bụng.”
Nàng không nghĩ nhiều, ngửa đầu uống: “Thanh Loan đã trở lại chưa?”
“Hồi nương nương, Thanh Loan tỷ tỷ đã trở lại, thấy có nô tỳ ở đây với ngài nên đã đi ra ngoài là chuyện khác.”
“Ừm.”
Không biết vì sao, lần này Nguyễn Thanh Hồi tỉnh lại cảm thấy thân mình có hơi lạnh. Nàng nhìn liếc nhìn bầu trời đầy nắng bên ngoài, nghĩ có lẽ trong điện này quá râm mát, hơn nữa mình vừa mới tỉnh nên nhiệt độ cơ thể chưa tăng trở lại, liền gọi Vân Đàn đi lấy áo khoác tới mặc thêm cho mình.
Sau khi rửa mặt để xua đi cơn buồn ngủ vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nàng đi vào thư phòng xử lý sự vụ, làm cho tới khi sắc trời bên ngoài cửa sổ đã dần hạ xuống.
Bên ngoài đại sảnh đột nhiên truyền đến một tràng tiếng cười, là Thẩm Nghiên trở lại.
Nàng vội vàng ra nghênh đón: “Bệ hạ gặp được chuyện gì vui vẻ sao? Lại cười vui vẻ như vậy.”
“A Hồi để ta nói cho ngươi biết, hôm nay thật đúng là quá hả giận.” Hắn gấp không chờ nổi kéo tay nàng ngồi xuống, trên mặt mang theo nụ cười: “Hôm nay ta cùng với nhóm Đài Gián, Trung Thư thảo luận chính sách mới, mấy vị đài gián kia kiệt lực phản đối, không thể làm gì được liền giả thiết ra một số việc chưa xảy ra tự mình dọa mình, còn nói văn vẻ là hy vọng ta suy nghĩ chu toàn.”
“Ngươi nói thi hành chính sách mới sao có thể không nguy hiểm? Thế sự đều sẽ có nhưng nguy hiểm không có cách nào dự đoán được, nếu như bởi vì việc khó khăn còn chưa phát sinh mà chùn bước, phồn vinh của Đại Hạ khi nào mới có thể tiến xa hơn?”
“Nhưng sau khi ta dùng những lời này phản bác lại, bọn họ lại bắt đầu sử dụng chiêu thức cũ. Một đám tháo mũ cánh chuồn dọa từ quan để bức ta. Ta còn tưởng lần này nghị sự kết quả phần thắng vẫn sẽ thuộc về bọn họ, nhưng không nghĩ tới có một người ngay lúc này đứng dậy, A Hồi ngươi đoán xem đó là ai?
Nguyễn Thanh Hồi lắc đầu: “Ta không đoán không được.”
“Là Trương Tư Gián!”
Tiếng nói vừa dứt, nàng nhất thời sửng sốt, nhíu mày nói: “Trương Thừa?”
Người trước mắt đang tươi cười sung sướng cũng sửng sốt trong chốc lát, nghe giọng điệu của nàng, rõ ràng là có quen biết với Trương Thừa.
“A Hồi quen hắn sao?”
Nàng gật đầu: “Phụ thân và Trương thúc thúc có quan hệ rất tốt, bởi vậy hai nhà chúng ta cũng thường xuyên đi lại.”
Nghe vậy, Thẩm Nghiên mím môi, sung sướng vừa rồi lập tức vụt tắt: "Thì ra đó là trúc mã của A Hồi, theo như ta nói, Trương tư gián trước giờ luôn kiệm lời, thờ ơ với người khác, nhưng hôm nay hắn lại lại dùng thực lực của bản thân để khẩu chiến với bốn vị đài gián.”
“A Hồi ngươi không nhìn thấy được, mấy vị quan đài gián giỏi ăn nói đều bị Trương Thừa nói cho á khẩu không trả lời được, mặt xám mày tro, cuối cùng không thể không đồng ý cho ta thi hành chính sách mới, ngẫm lại thật hả giận.”
Nụ cười trên mặt nhất thời đông cứng lại, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Nguyễn Thanh Hồi, rũ môi cố ý nói: "Khó trách Trương Thừa nguyện ý nói thay ta, thì ra là ta nhờ phúc của A Hồi."
Nhìn thấy vẻ mặt rõ ràng là ghen tị này, nàng bất đắc dĩ cười cười, kiên nhẫn giải thích: “Ta và hắn chỉ là đã quen biết từ lâu, gia phong trong nhà xưa nay luôn nghiêm khắc, mỗi lần ta gặp hắn ngoại trừ vài câu hỏi thăm đều không có gì khác, cũng tuyệt đối không có tình cảm gì với hắn."
“Ta đương nhiên tin tưởng A Hồi.” Hắn kéo nàng đứng dậy, tay vòng qua eo, vùi đầu vào cổ nàng khẽ dụi dụi: “Chỉ là đùa với ngươi một chút thôi mà, A Hồi không cần nghiêm túc như vậy. Ta biết, A Hồi chỉ thích ta, thích ta nhất có phải không?”
Chỉ cần hắn làm nũng dính người thật sự khiến nàng không có cách để phản kháng lại, giơ tay vỗ nhẹ lên lưng hắn, ôn nhu trả lời: “Đúng—— ta chỉ thích bệ hạ, thích bệ hạ nhất.”
Người nào đó cuối cùng cũng vui vẻ, buông nàng ra hôn nhẹ lên môi nàng: “Đi thôi, chúng ta đi ăn tối.”
Dứt lời, liền nắm tay nàng muốn đi vào phòng, còn chưa đi được một bước, bên cạnh đột nhiên truyền đến vài tiếng ho khan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT