Ai nói chỉ có mỹ nhân ôn nhu mới ngọt ngào, đế vương ôn nhu cũng không khác.

Thẩm Nghiên như có vô tận kiên nhẫn, mãi đến khi trăng từ phía tây sáng lên, hắn vẫn không đi vào chủ đề chính, chỉ ôm người lăn qua lăn lại, triền miên không thôi.

Thời gian quá dài đã khiến người trong ngực hắn mềm nhũn như hồ nước xuân, tia thanh tỉnh cuối cùng trong mắt cũng tiêu tán, lúc này hắn mới cong môi quan tâm tới người nào đó.

Gió đêm lướt qua, trong phòng là cảnh xuân kiều diễm. Ước chừng đến giờ Sửu, cuối cùng cũng an yên tĩnh lại.

Trước khi làm việc hai người đế hậu chưa ăn cơm tối, bây giờ bụng của Nguyễn Thanh Hồi cực kỳ không khéo trước khi đi vào giấc ngủ lại réo lên một tiếng.

Vận động này qua đi, thật sự rất đói.

Vì vậy Thẩm Nghiên kéo nàng xuống giường, vừa mặc xiêm y vừa nói với nàng, hai người cùng nhau tới Ngự Thiện Phòng tìm chút đồ ăn.

“Bệ hạ, ban ngày người còn phải thượng triều, ta đi gọi cung nhân mang đồ ăn tới đây.” Nguyễn Thanh Hồi thắt đai lưng cho hắn.

Hắn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lắc đầu nói: "Ta nghĩ, thủ vệ và đám cung nhân đều rất buồn ngủ, cần gì phải đánh thức bọn họ dậy? Để bọn họ nghỉ ngơi đi, chúng ta tự đi."

Trong cung ai cũng biết, Bệ hạ đối xử với mọi người vô cùng rộng lượng. Vì thế nàng cũng không nói gì thêm, sau khi thay y phục cho hắn xong, hai người nhẹ nhàng mở cửa điện.

Đúng như lời hắn nói đám thị vệ cung nhân đang lảo đảo đứng một bên, cúi đầu ngủ gật.

Sau khi rời khỏi cửa điện, cả hai khom người như kẻ trộm, nhón chân rời khỏi Nhân Minh điện.

Đầu bếp ở Ngự Thiện Phòng luôn túc trực theo bệ hạ, bệ hạ ngủ, bọn họ ngủ, bệ hạ tỉnh bọn họ tỉnh. Vì hôm nay Thẩm Nghiên lên giường sớm, nến trong phòng lại tắt, nên lúc này trong Ngự Thiện Phòng không có ai.

Thẩm Nghiên như ngựa quen đường cũ đưa nàng đi tìm một lọ thịt khô, đút cho nàng nếm thử một miếng: “Có ngon không?”

Vị thịt khô này không giống hương vị trong cung, mà giống hương vị của cửa hàng Lý gia, nhà làm món thịt khô ngon nhất dân gian. Trước đây nàng cùng khuê mât đã từng nếm thử qua vài lần, hương vị ở đây không giống với nhà khác nên nàng nhớ rất rõ.

“Ngon lắm.” Nàng gật đầu hỏi:“Chỉ là sao lại có vị giống cửa hàng Lý gia trên phố Lâm Tương, chẳng lẽ bệ hạ đặc biệt đào đầu bếp của họ tới đây sao?”

Người trước mặt cười khẽ, đút thêm cho nàng một miếng nữa: "Đương nhiên không phải. Khi còn nhỏ phụ hoàng từng đưa ta ra ngoài dạo phố, đi tới từng nhà nói cho ta biết, nhà này bán cái gì, nhà kia kinh doanh như thế nào, ta đều nhớ kỹ, nhưng kỳ thật thứ ta nhớ rõ ràng nhất vẫn là thịt khô mà phụ hoàng không lay chuyển được mới mua cho ta ăn.”

"Nhưng vì sao tiên đế lại muốn người phải nhớ kỹ những thứ này?"

Ánh sáng trong đôi mắt Thẩm Nghiên dần tản ra dưới ánh nến mờ ảo, dường như có ký ức xa xăm dần hiện lên trong đầu hắn, sau đó liền nghe hắn nhẹ giọng nói: “Phụ hoàng muốn lấy đó để giáo dục ta, bọn họ đều không dễ dàng, nhưng mỗi người vẫn đang nỗ lực để sống. Mà trách nhiệm trên vai ta chính là làm cho những người không dễ dàng trong thiên hạ có thể thoải mái hơn một chút.”

Lời này vừa dứt, Nguyễn Thanh Hồi ngây ra một lúc, hồi lâu không nói thêm gì.

Trước đây, có lẽ nàng cảm thấy Thẩm Nghiên còn trẻ, vẫn còn có vài phần ấu trĩ, khinh suất. Nhưng nàng chưa từng nghĩ tới một người có tấm lòng rộng lượng có thể tiếp nhận lời khuyên của người khác, sao có thể ấu trĩ?

Giờ khắc này cuối cùng nàng cũng hiểu, tất cả tính trẻ con của vị đế vương này chỉ lộ ra trước mặt mình, chẳng qua là bởi vì trong mắt hắn, nàng là người rất thân thiết với hắn, hắn mới có thể thoải mái thể hiện ra.

Nghĩ đến đây, Nguyễn Thanh Hồi không nhịn được nắm lấy tay hắn, khẽ cười nói: "Bệ hạ nhất định có thể làm được, ta sẽ tận lực trợ giúp bệ hạ làm một hoàng hậu hiền lương."

“Ngươi có tấm lòng này là đủ rồi.” Hắn đặt hộp thịt trong tay xuống, bắt lấy đôi tay nhỏ bé mềm mại kia: “Ta sẽ gánh vác thiên hạ, chỉ cần có A Hồi ở bên cạnh ta là được. Để khi nào mệt mỏi ta sẽ có nơi để dựa vào."

Nghe vậy, nàng cười chăm chú nhìn Thẩm Nghiên, trịnh trọng gật đầu.

Đế hậu ôm nhau trong đêm xuân, ít nhất vào giờ phút này, họ đã mong đợi một tương lai giống nhau, đồng hành và nâng đỡ lẫn nhau.

Về phần tương lai có giống như bọn họ nghĩ hay không, không ai biết được.

  *

Sáng sớm hôm nay, Thẩm Nghiên đúng giờ đi Thùy Củng Điện thượng triều..

Có lẽ do tối qua trở lại Nhân Minh Điện ngủ quá muộn, hắn ngủ không đủ giấc, cho nên khi nghe các đại thần thảo luận quốc sự không tránh khỏi cơn buồn ngủ.

Thật không may, lại bị Tể tướng Vệ Chiêu trước giờ luôn nghiêm khắc bắt gặp, vì vậy trước mặt tất cả các triều thần, lấy tấm gương tiên đế cần cù khắc khổ vì dân vì nước ra nghiêm túc phê bình một hồi.

Như thường lệ Thẩm Nghiên sẽ khiêm tốn thụ giáo, chỉ là sau khi hạ triều tủi thân và phiền muộn trong lòng không nén được bởi vậy đến khi ngồi kiệu tới Nhân Minh Điện, mây đen u ám giữa lông mày vẫn chưa tiêu tan.

Nghĩ tới lát nữa gặp được A Hồi, nhất định phải kể hết những ủy khuất của mình cho nàng nghe.  

Đang miên man suy nghĩ, trước mặt hắn một hàng cung nữ tay bưng y phục đi tới, thấy kiệu bệ hạ sắp đi qua, tất cả đồng thời quỳ xuống dập đầu hành lễ.

Đây vốn là một cảnh rất bình thường, nhưng kiệu của Thâm Nghiên vừa đi được một đoạn ngắn, sau lưng hắn đột nhiên truyền đến tiếng trách mắng.

"Dừng lại."

Hắn thấp giọng nói với cung nhân khiêng kiệu, sau đó kiệu hạ xuống, hắn tự bước tới dò xét.

Vị cô cô đang trách mắng kia vội vàng hành lễ: "Nô tỳ gặp qua bệ hạ."

“Bình thân.” Thẩm Nghiên cẩn thận liếc mắt nhìn các nàng một cái, sau đó cười nói:“Trẫm nhớ rõ, ngươi là Lưu cô cô ở Thượng Y Cục đúng không?”

Lời vừa dứt, cô cô trước mặt lập tức lộ ra vẻ kinh hỉ: "Bệ hạ thế nhưng lại nhớ rõ nô tỳ."

"Chuyện này có gì mà không nhớ, thường phục của trẫm đều là do ngươi đưa tới cho Toàn An."

"Vâng, vâng, đều do nô tỳ đưa tới."

Hắn nghiêng mắt nhìn thấy một cung nữ đang quỳ gối bên cạnh Lưu cô cô, trên mặt vẫn còn hiện rõ năm ngón tay đỏ bừng, hỏi: “Vừa rồi trẫm nghe thấy tiếng Lưu cô cô quở trách, tò mò hỏi một câu, nàng ta đã làm sai chuyện gì?” 

Nghe thấy bệ hạ bởi vì tiếng quở trách mới quay lại, sắc mặt Lưu cô cô lập tức tái xanh, âm thầm liếc mắt hung dữ nhìn cung nữ kia.

Sau đó trên mặt bày ra tươi cười đáp: “Tiểu cung nữ này không biết trời cao đất rộng, dám nhìn chằm chằm vào bóng lưng Hoàng thượng, lại vì thế mà làm rơi y phục của Thái hậu, cho nên nô tỳ mới trách phạt nàng."

Bên cạnh cung nữ kia quả thật có một kiện y phục. Vừa rồi Lưu cô cô nói ra nguyên nhân, cô nương kia cũng không phản bác, như vậy hẳn là sự thật.

Thẩm Nghiên đưa mắt nhìn nàng ta, nhẹ giọng hỏi: “Vì sao ngươi lại nhìn chằm chằm vào bóng lưng trẫm?”

Có lẽ không ngờ bệ hạ lại nói chuyện với mình, tiểu cô nương sửng sốt, vội vàng đáp: “Nô tỳ, nô tỳ vào cung chưa lâu, còn chưa được nhìn thấy Bệ hạ, nhất thời tò mò cho nên..."

Nữ nhân cắn chặt môi dưới, giơ hai tay lên trước mặt nói: "Là nô tỳ không hiểu quy củ, xin bệ hạ thứ tội."

Đột nhiên trên đầu truyền đến một tiếng cười khẽ, nàng ta lấy hết dũng khí ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy giữa mày Thẩm Nghiên đã thoải mái hơn khi ngồi trên kiệu một chút.

“Lần này gặp được rồi, sau này đừng tò mò nữa.” Nói xong, hắn nhìn về phía dì Lưu cô cô: “Các cung nữ không hiểu quy củ, cô cô chỉ cần dạy dỗ vài câu là được, hơn nữa Thái Hậu vẫn luôn nhân từ, sẽ không vì một kiện y phục mà trách tội ngươi, ngươi nói có phải không?”

"Vâng vâng vâng, bệ hạ nói chí phải, nô tỳ xin tuân theo dạy bảo của bệ hạ."

Sau khi giải quyết xong chuyện giúp đỡ người khác, tâm tình Thẩm Nghiên đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn, xoay người ngồi lên kiệu, tiếp tục đi tới Nhân Minh Điện.

Hắn hoàn toàn không nhận ra có một ánh mắt nóng rực luôn theo sát mình.

Cuối cùng cũng đến Nhân Minh điện, vừa xuống kiệu hắn đã không chờ nổi nóng lòng muốn đi tìm A Hồi, vừa gặp mặt liền vùi đầu vào cổ nàng cọ cọ.

“Hôm nay ta rất ủy khuất, ngươi phải bù đắp cho ta.” Hắn buông người trong lòng ra, giống như tiểu hài tử lôi kéo tay nàng làm nũng.

Nguyễn Thanh Hồi bất đắc dĩ cười cười, nhận chén trà Thanh Loan bưng tới đưa cho hắn: "Người ủy khuất như thế nào, nói cho ta biết."

Thẩm Nghiên uống hết nước trà, cùng nàng ngồi vào bàn ăn, trong lúc dùng bữa kể lại những chuyện xảy ra trong triều hôm nay cho nàng nghe.

Vốn muốn được nàng an ủi, không ngờ nàng lại nói: “Hôm nay bệ hạ ngủ gật trong nghi nghe chính sự, Vệ tướng giáo huấn bệ hạ cũng là chuyện thường tình, nghe nói khi bệ hạ ở Đông Cung, Vệ tướng là thầy của người?"

"Đúng vậy, là lão sư của ta..." Hắn cong môi, trên mặt vẫn còn tủi thân: "Nhưng ta không có nói Vệ tướng không nên giáo huấn ta, ta chỉ muốn A Hồi an ủi ta..."

Nhìn dáng vẻ cúi đầu mất mát của hắn, Nguyễn Thanh Hồi không đành lòng nói thêm gì nữa, đành thuận theo hỏi hắn: "Vậy bệ hạ muốn an ủi như thế nào?"

Âm cuối vừa dứt, đôi mắt sáng ngời của người nào đó lập tức ngước lên, trên mặt lộ ra nụ cười rạng rỡ.

Trong lúc hốt hoảng, dường như nàng còn nhìn thấy một cái đuôi đang vẫy sau lưng đối phương, vô cùng vui vẻ.

Thẩm Nghiên cười sung sướng nói: “Ta muốn A Hồi hôn ta.” Nói xong, liền quay mặt đi.

Nguyễn Thanh Hồi hơi sửng sốt, liếc nhìn mấy người cung nữ đứng thẳng trong phòng, ngượng ngùng uyển chuyển từ chối: "Bệ hạ, có nhiều người nhìn như vậy."

"Ôi, da mặt của A Hồi thật mỏng. Còn mệt ta đêm qua không nỡ để A Hồi đói bụng, cho nên hôm nay mới buồn ngủ. A Hồi còn không có chút áy náy, thật đúng là làm người ta thương tâm."

Nói xong còn ra vẻ sắp khóc, rũ môi xuống hít mũi hai lần.

Thật sự không có cách nào với hắn, nàng khẽ thở dài, đưa tay ra. Ngay lập tức nam nhân vui sướng đưa mặt tới gần, thành công nhận được nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước của mỹ nhân.

Tất cả những ủy khuất và phiền muộn trong cả ngày đều biến mất trong nháy mặt vì nụ hôn này.

Thẩm Nghiên vui vẻ đến Văn Đức Điện phê duyệt tấu chương, sau đó vui vẻ trở về cùng người trong lòng ăn tối, buổi tối còn hưởng thụ mỹ vị ngon nhất trần gian.

Cuộc sống thật không còn gì mỹ mãn hơn.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, chớp mắt đã là cuối xuân.

Thanh Loan nói với nàng hôm nay Thượng Y Cục sẽ đưa y phục mùa hè tới Nhân Minh Điện, cần nàng phải tới xem qua, nửa canh giờ nữa họ sẽ đến.

Cùng lúc đó, tại Thượng Y Cục.

Một cô nương lôi kéo Lưu cô cô quản sự đến một góc nói chuyện, không nói hai lời, đã nhét một túi bạc nặng trĩu vào tay Lưu cô cô.

Lưu cô cô ước chừng số bạc trong tay, nghi ngờ nhìn nàng ta: "Không nói ý của người, chỉ nói đến bạc này, ngươi từ đâu mà có? Không phải là..."

"Cô cô yên tâm đi, số bạc này đều là tài sản cha mẹ cho nô tỳ trước khi nô tỳ nhập cung, rất sạch sẽ."

Lưu cô cô nheo mắt đánh giá nàng ta một lần nữa, nhưng trong lòng không kìm được lòng tham nên vẫn nhận tiền.

"Nói đi, ngươi muốn ta làm gì?"

Cô nương kia cong môi, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia tham vọng: "Hy vọng cô cô có thể để nô tỳ đưa y phục mùa hè đến Nhân Minh điện, đồng thời..."

Nàng ta dừng một chút, quay đầu nhìn thoáng qua.

Sau khi xác định xung quanh không có ai, nàng ta chắp hai tay lại, thì thầm vào tai Lưu cô cô: “Đồng thời hy vọng cô cô có thể phối hợp với nô tỳ, diễn một vở kịch.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play