Danh môn khuê tú ở kinh thành từ nhỏ đã được dạy cử chỉ phải dè dặt, cười không nhe răng, đi đường không dẫm vào váy, Nguyễn gia cũng không ngoại lệ.

Vì thế đối mặt với tâm ý thẳng thắn như vậy, Nguyễn Thanh Hồi thật sự không biết nên đáp lại như thế nào.

Cũng may Thanh Loan phía sau biết được suy nghĩ trong lòng nàng, đúng lúc nhắc nhở Thẩm Nghiên: “Bệ hạ, nương nương vẫn luôn chờ người tới dùng cơm trưa.”

“À, đúng rồi, suýt chút nữa vì vui vẻ mà quên mất.” Hắn dắt tay Nguyễn Thanh Hồi, cùng nhau ngồi xuống bàn.

Trong lúc dùng bữa mặc dù không nói gì nhiều, nhưng ánh mắt Thẩm Nghiên vẫn không thể rời khỏi người nàng, lại sợ ánh mắt của mình sẽ khiến nàng không thoải mái, nên mỗi lần như vậy đều yên lặng cúi đầu thầm nhìn lén nhìn nàng.

Hắn còn cho rằng hành động của mình không để lại dấu vết, kỳ thật đã sớm bị người đối diện nhìn thấy hết.

Hai ngày qua ở chung với nhau đã hoàn toàn lật đổ ấn tượng khuôn mẫu của Nguyễn Thanh Hồi đối với bậc đế vương trước đây. Nàng luôn cho rằng tân quân tuy tuổi còn nhỏ, nhưng dù sao cũng sinh ra trong nhà đế vương, mưa dầm thấm đất lâu dài tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới cảm giác của hắn trưởng thành không hợp với tuổi tác.

Nhưng bây giờ có xem ra không phải tất cả đều như thế.

Nàng ngước mắt nhìn lại, khi ánh mắt chạm vào nhau người nào đó có hơi ngẩn người ra một lát, sau đó không hề keo kiệt nở nụ cười.

Giống như một thiếu niên chưa từng lớn.

Nguyễn Thanh Hồi mỉm cười đáp lại, tuy không biết ở triều trước hắn có dáng vẻ giống như vậy hay không, nhưng ít nhất hiện tại cuộc sống ở hậu cung cũng không nhàm chán vô vọng như nàng đã nghĩ.

Dùng bữa xong, Thẩm Nghiên phải tới Văn Đức điện phê duyệt tấu chương, nhưng hắn mới gặp hoàng hậu chưa tới một canh giờ, thật sự không muốn rời đi.

Vì vậy hắn giật giật góc tay áo mỹ nhân, nhẹ giọng cầu xin: “A Hồi, đi cùng ta có được không?”

Nguyễn Thanh Hồi nghe vậy, không chút nghĩ ngợi nhẹ nhàng từ chối: "Bệ hạ, hậu cung không được tham gia vào việc chính sự, ta sao có thể cùng người đi xử lý chính sự?"

Thẩm Nghiên bị từ chối tàn nhẫn, chỉ biết cúi đầu thất vọng.

Nàng đang muốn an ủi hai câu lại nhìn thấy hắn không biết đã nghĩ tới gì đó, đột nhiên ngước đôi mắt long lanh lên: "A Hồi không đi, vậy ta dọn tới đây không phải là được rồi sao?"

Khóe môi dần nhếch lên, vỗ nhẹ lên mu bàn tay nàng: “Mượn thư phòng của A Hồi dùng một chút.”

Nói xong, không đợi nàng trả lời, hắn đã quay người ra lệnh cho Chu Toàn An chuyển tất cả tất cả tấu chương cần phê duyệt hôm nay từ Văn Đức điện vào thư phòng của Hoàng hậu.

Thẩm Nghiên tự cảm thấy mình thông minh nên vô cùng đắc chí, dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hoàng hậu bên cạnh, cẩn thận hỏi: “A Hồi tức giận sao?”

Nguyễn Thanh Hồi bất đắc dĩ cười cười, lắc đầu nói: "Ta không tức giận, nhưng bệ hạ sau này tuyệt đối không được như vậy nữa, để cho gián quan biết lúc đó nhất định sẽ nói người."

“Nếu bọn họ dạy dỗ ta những chuyện khác, ta sửa là được.” Hắn kéo bàn tay trắng nõn non nớt kia vào lòng bàn tay mình, cười nói với nàng:“Nhưng chuyện của A Hồi, dù có nghe muôn lời vạn lời ta cũng không muốn sửa. ”

Âm cuối chưa dứt, nàng đột nhiên sửng sốt. Từng chữ từng câu tựa như sao từ trên trời rơi xuống, mỗi một chữ đều chìm vào trong lòng nàng, tỏa sáng rực rỡ không gì sánh được.

Người nào đó ánh mắt sắc bén, liếc nhìn lỗ tai đỏ bừng của nàng, đáy mắt hiện lên một tia hài hước.

Hắn giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve vành tai nàng, cười nói: "Tai của A Hồi thật dễ đỏ, hôm qua cũng vậy, đỏ suốt một đêm."

"Bệ hạ!"

Nàng khẽ giật mình, vội vàng nhìn về phía cung nữ đang đứng ngoài cửa, sau khi xác định chắc chắn bọn họ không nghe thấy, mới nhẹ nhàng thở ra, nhân tiện liếc nhìn người nghịch ngợm kia.

"Dáng vẻ A Hồi linh động như vậy mới giống như người sống. Xem ra sau này ta phải thường xuyên chọc A Hồi tức giận."

Nghe những lời này, nàng vừa cảm thấy bất đắc dĩ vừa buồn cười, liền hỏi hắn lại một câu:“Trước kia ta không giống người sống, vậy giống thứ gì?”

“Đương nhiên là người trong tranh.” Hắn gần như lập tức trả lời: “Không biết A Hồi có từng xem qua tranh của Chu Phưởng hay không, ngươi giống như nhân vật trong tranh của hắn, đẹp thì có đẹp, nhưng lại hơi thiếu linh khí của người sống."

Đương nhiên Nguyễn Thanh Hồi biết Chu Phưởng, một trong những tài tử vẽ nữ đồ nổi danh nhất, trùng hợp là phụ thân nàng thích sưu tầm những thi họa quý báu, bởi vậy nàng cũng từng nhìn thấy nữ đồ của Chu Phưởng.

Nét vẽ của người này vừa tinh tế vừa đơn giản, phong cách điển nhã, dưới ngòi bút của đối phương có nữ tử nào mà không phải là phong tư yểu điệu, mỹ diễm tuyệt luân.

Nhưng Thẩm Nghiên nói không sai, chính là bởi vì quá đẹp, giống như trăng sáng xa tầm với vô cùng thanh lãnh, thiếu đi một chút cảm giác chân thực.

Nàng không biết tại sao Thẩm Nghiên lại có cảm giác như vậy, trước giờ chưa từng có ai bình luận như vậy với nàng, nàng muốn hỏi, nhưng vừa vặn Chu Toàn An dẫn theo một đám cung nhân mang tấu chương tới đây, cho nên tạm thời đành đặt vấn đề này sang một bên, đưa hắn tới thư phòng.

Bên phải của án thư chính được đặt thêm một án thư khác đặc biệt dùng để Nguyễn Thanh Hồi làm quen với rất nhiều công việc trong hậu cung do Thái hậu giao tới.

Chiều xuân gió ấm, trời trong xanh. Những tia nắng ấm áp chiếu vào từ khung cửa rộng mở, phủ lên tất cả mọi vật trong phòng một tầng kim quang lấp lánh.

Mỹ nhân đang ngồi trước án thư, trong tay cầm sổ sách, mày đẹp hơi nhíu lại, thỉnh thoảng lại cúi đầu ghi chép gì đó trên giấy.

Khi cúi đầu cần cổ thon dài, trắng nõn lộ ra trong không khí, kim quang chiếu vào đường cong duyên dáng, tựa như một thần nữ hạ phàm tự mang theo hào quang, nhìn đến mức hầu kết Thẩm Nghiên không tử chủ được lăn lộn.

Không biết vì sao, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên cảnh tượng hương diễm đêm qua.

Cần cổ trắng nõn non nớt kia rõ ràng đã bị hắn để lại ấn ký, sao có thể biến mất nhanh như vậy được nhỉ? Hắn nhếch môi, thầm nghĩ, lần sau nhất định phải làm cho ấn ký ba năm ngày mới có thể biến mất mới được.

“Bệ hạ.” Chu Toàn An đứng phía sau đánh gãy suy nghĩ của hắn, khom người nhắc nhở: “Người đặt nhầm nơi.”

Hắn cúi đầu nhìn lại, đột nhiên phát hiện ra đặt con dấu vào chính giữa, lập tức cực kỳ xấu hổ

Nhưng lúc này hoàng hậu lại đưa mắt nhìn hắn, hỏi: "Làm sao vậy?"

“Không có việc gì, không có việc gì.” Hắn vội vàng che lại, sau đó cười gượng một tiếng: “Chỉ là vừa rồi bỗng nhiên thất thần mà thôi, A Hồi cứ tiếp tục làm đi.”

Nguyễn Thanh Hồi gật đầu nhìn đi chỗ khác.

Chu Toàn An đứng bên cạnh nhìn thấy bệ hạ cuối cùng cũng thu hồi tâm tư, âm thầm thở dài.

Ngày thường bệ hạ chỉ cần hai canh giờ là có thể phê duyệt xong đống tấu chương, nhưng hiện tại vừa phê duyệt xong một quyển, còn thiếu chút nữa phê sai.

Ai, thật đúng là sắc đẹp mê người.

Người nọ bị chậm trễ tự nhiên cũng biết mình lơ đễnh, cho nên lúc này mạnh mẽ thu liễm lại chút tâm tư của mình, tập trung toàn bộ lực chú ý vào tấu chương trước mặt, bắt đầu cẩn thận phê sửa.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, chờ đến khi hắn sửa sang xong tất cả tấu chương trời đã xế chiều, mặt trời ngã về tây.

Thẩm Nghiên duỗi người, đang định gọi A Hồi, lại phát hiện nàng đã dựa vào án thư ngủ thiếp đi.

Có lẽ đây là lần đầu tiên tiếp xúc với sự vụ phức tạp, phiền chán của hậu cung, nửa canh giờ trước Nguyễn Thanh Hồi đã không thể chống lại sự mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Người nào đó nhẹ nhàng đi tới, cúi người nhìn chằm chằm khuôn mặt kia một hồi, trong lòng bỗng dâng lên một suy nghĩ, chậm rãi lấy bút lông trong tay nàng ra, lại cố nén cười nhẹ nhàng vẽ lên chóp mũi nàng một vòng tròn.

Trong lúc mỹ nhân ngủ mở khẽ nhíu mày, giơ tay gạt đi.

Thẩm Nghiên không nhúc nhích, chờ hô hấp của nàng ổn định lại, liền cầm bút lên vẽ mỗi bên má ba nét.

Sau đó lặng lẽ đặt bút lông lại tay nàng, ở bên tai nhẹ giọng gọi nàng: "A Hồi, tỉnh lại đi."

Nguyễn Thanh Hồi chậm rãi mở đôi mắt đang còn ngái ngủ, nhìn thấy người lên tiếng, đầu óc đang hỗn loạn lập tức thanh tỉnh.

“A Hồi đã hứa sẽ bồi ta, kết quả mình lại ngủ trước, ngủ rất ngon có phải không?” Hắn cố ý hỏi.

Da mặt nàng vốn đã mỏng, bị hỏi như vậy lập tức có chút xấu hổ, cúi đầu thấp giọng hứa hẹn: "Ta. . . Lần sau nhất định sẽ không ngủ."

"Ta giỡn với A Hồi thôi, ngươi nhất định không được xem là thật."

Thẩm Nghiên nhẹ nhàng kéo tay nàng ra hiệu đứng lên, còn mình lại ngồi xuống ghế ôm eo nàng, để nàng ngồi lên đùi mình: “Hậu cung quả thật có rất nhiều việc, ngươi cứ thong thả, đừng gượng ép bản thân mình. Nếu mệt mỏi gây ra bệnh, ta nên đi tìm ai để lý luận đây?"

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, chợt thấy hắn ghé sát vào mặt nàng cẩn thận nhìn một lát, sau đó cười nói: "Thì ra A Hồi là tiểu miêu yêu."

“Cái gì?” Một câu nói không rõ ràng khiến nàng có hơi bối rối.

Thẩm Nghiên ra hiệu cho Chu Toàn An mang một chiếc gương đồng đến, Nguyễn Thanh Hồi nhìn thấy bộ dạng của mình bên trong, lập tức cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

"Bệ hạ!"

Nàng nhíu mày giận dữ nhìn hắn một cái, đứng dậy cầm gương, vươn tay sờ mấy vết mực đen trên mặt mình, lại đưa tới trước mặt.

Quả nhiên là mực nước!

"Bệ hạ! Sao người có thể..." Nàng nhất thời nghẹn lại, từ trước đến nay nàng luôn được dạy dỗ không được nói ra một lời quá mức.

Huống chi, người trước mặt trêu chọc nàng không ai khác chính là đương kim thánh thượng, dù cho nàng có xấu hổ cỡ nào cũng không được nói một lời, chỉ có thể cắn chặt môi dưới không nói nên lời.

Nhìn thấy nàng như vậy, Thẩm Nghiên vừa rồi còn tươi cười lập tức luống cuống.

Hắn vội vàng đứng dậy, ôm lấy mặt nàng, nhẹ nhàng dỗ dành: “A Hồi đừng khó chịu, ta sai rồi, sau này ta không chọc ngươi nữa, cho dù A Hồi có biến thành miêu yêu ta cũng vui vẻ."

Dứt lời, liếc mắt nhìn Chu Toàn An, để người lập tức lui ra ngoài thuận tiện đóng cửa cho hai bọn họ.

Thẩm Nghiên ôm nàng vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng nàng: "A Hồi, ngươi đừng khó chịu được không? Ta bảo đảm, sau này ta sẽ không vì vui đùa chọc ngươi như vậy nữa."

Trên đời này, có bao nhiêu bậc đế vương sẵn sàng hạ thấp hình tượng để dỗ dành người?

Nguyễn Khinh Hồi căn bản không phải người lạnh lùng, nghe được giọng điệu gần như khiêm tốn của vị cửu ngũ chí tôn trước mặt, trong lòng đã sớm mềm nhũn rồi.

"Bệ hạ...ta không khó chịu..."

Vừa dứt lời, thân thể đột nhiên được buông lỏng ra, nụ cười trên mặt nam nhân lại khôi phục: "Ngươi không khó chịu sao?"

Nàng gật đầu, khuôn mặt lại bị hắn ôm trong lòng bàn tay: "Tính cách của A Hồi tốt như vậy, ta sẽ không nhớ được giáo huấn. Chỉ là sau này A Hồi có thể tùy thời giáo dục ta là được."

Nói xong, không đợi nàng phản ứng lại, đã tự mình hôn lên đôi môi hồng nhuận trước mặt.

“Kỳ thực, tiểu miêu yêu thật sự rất đáng yêu.” Trong con ngươi của hắn thoáng qua một tia thất vọng:“Ta còn tưởng rằng ngươi cũng thích, chỉ là không thích cũng không sao, ta gọi người rửa sạch cho ngươi."

Thẩm Nghiên vừa định quay người gọi người, lại đột nhiên bị nàng nắm lấy góc tay áo.

Nguyễn Thanh Hồi cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Nếu bệ hạ thích, cứ để lại đi. Bệ hạ thích, ta…ta cũng sẽ thích."

Dường như có thứ gì đó kịch liệt nhảy lên, Thẩm Nghiên sững sờ tại chỗ, những lời cuối cùng vang vọng trong đầu hắn.

Không biết lý trí đã biến mất từ ​​lúc nào, hầu kết Thẩm Ngạn lăn lộn một hồi, thấp giọng hỏi: “A Hồi có đói bụng không?”

“A?” Nàng sửng sốt một chút, thành thật đáp:“Ta còn chưa đói bụng, bệ hạ có đói bụng không?”

Nam nhân gật đầu ừ một tiếng, sau đó đưa tay vuốt ve mặt nàng, cúi đầu xuống.

Trước khi bị che kín miệng,nàng nghe thấy ba chữ cuối cùng - "Ta đói bụng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play