Nhân chứng đã đến, Trịnh Quý nhân có lời gì muốn nói thì cứ nói hết một lần đi!
Vạn Minh Đế mệt mỏi tựa thái dương vào mu bàn tay nhắm mắt dưỡng thần.
Trịnh Quý nhân hít một hơi sâu, nàng ta thoáng nhìn qua Hương Hoan rồi mới lên tiếng:
- Giang Kim Hoa tuy đã tiến cung nhưng tiết hạnh lại không giữ, thường xuyên làm trái cung quy lén lút tư thông cùng Lương Vương điện hạ...
- Ngươi nói dối! Bệ hạ... Trịnh thị vu khống đặt điều... thần thiếp không hề như vậy! - Không để Trịnh Quý nhân nói hết câu Giang Kim Hoa liền lao đến cạnh Vạn Minh Đế ôm lấy chân hắn ta run rẩy liên hồi.
Chương Hàm Yên hắng giọng, có ý nhắc nhở Trịnh Quý nhân cứ tiếp tục trình bày, đừng để Giang Kim Hoa lấy nước mắt làm lung lay Hoàng thượng. Trịnh Quý nhân tất nhiên hiểu rõ, nàng ta cắn răng.
- Quan hệ của Lương Vương cùng thị vệ Hoàng cung rất tốt, mỗi lần muốn gặp gỡ Giang Kim Hoa đều giả trang thành thị vệ tiến cung vì thế không dễ dàng bị phát hiện. Hơn nữa Giang Kim Hoa còn để cung nữ Hương Hoan canh phòng giúp ả tiện bề dâm loạn!
- Có phải vậy không? - Vạn Minh Đế trầm trầm giọng hỏi.
Chương Hàm Yên nín thở chờ đợi, Hương Hoan chính là mấu chốt trong kế hoạch lần này. Nếu như nàng ta giữa chừng phản bội thì không chỉ Giang Kim Hoa thoát tội thành công mà ngay cả Trịnh thị cũng sẽ bị ban tử.
Giang Kim Hoa lau nước mắt, dùng chất giọng dịu dàng nhất gọi tên Hương Hoan:
- Ngươi... cứ nói ra sự thật... có bản cung ở đây sẽ không ai dám ép buộc ngươi đâu...
Chương Hàm Yên nhìn Hương Hoan đang bấu chặt đôi tay vào đùi, móng tay đâm sâu đến bật máu. Nàng ta không dám ngẩng lên, liên tục dập đầu.
- Nô tì biết tội... nhưng Quý phi nương nương là chủ tử... nô tì không thể không nghe theo... Huống hồ Quý phi nương nương trăm phương nghìn kế dụ dỗ Lương Vương điện hạ... Điện hạ nể chút tình xưa mới thăm viếng Quý phi nương nương... Nào ngờ bị nương nương hãm hại... sử dụng xuân dược... để... để... hoài thai tấn vị...
Gương mặt Vạn Minh Đế đen như đáy nồi, đối với câu trả lời của Hương Hoan, Chương Hàm Yên cũng thật sự dở khóc dở cười. Nếu nói vì muốn hoài thai tấn vị mà Giang Kim Hoa phải cùng Lương Vương ân ái thì khác nào nói Vạn Minh Đế sinh lực yếu nhược không thể có tôn tử. Tuy Hương Hoan vì muốn bảo vệ Lương Vương nên mới đổ mọi tội lỗi lên đầu Giang Kim Hoa, nhưng lời khai này của Hương Hoan thật sự đã chạm đến lòng tự trọng của Hoàng thượng.
- Bệ hạ bớt giận! Đây mới chỉ là lời khai từ một phía...
Chương Hàm Yên đỡ lấy khay trà từ tay Quang Tổng quản đặt lên bàn, vờ như muốn xoa dịu tình hình. Nàng lại nhìn đến tên thị vệ mà hỏi:
- Còn ngươi... có nhìn thấy Lương Vương điện hạ và Dung Quý phi chung đụng một chỗ hay không?
Trương Nhất chắp tay lắc đầu, nói:
- Vi thần không tận mắt chứng kiến loại chuyện này, nhưng có thể làm chứng việc Lương Vương điện hạ thường xuyên giả trang thành thị vệ ra vào Ngọc Tú cung. Vi thần còn được biết tháng mười năm ngoái Lương Vương điện hạ đã đến quân doanh nhờ thú sư huấn luyện ba trăm con quạ hoang!
Trịnh Quý nhân hấp háy đôi mắt rực sáng, đối chỉ Giang Kim Hoa.
- Lòng dạ ngươi thật hiểm độc... ngươi không chỉ gian díu vượt tường mà còn muốn đem thân thể nhơ nhuốc khoác phượng bào ngồi lên phượng vị!
Chương Hàm Yên biểu tình tỏ ra sợ hãi, lại nhìn qua Vạn Minh Đế.
- Không ngờ "phượng hoàng triều thiên" kia chẳng phải điềm lành trời ban... lại khiến các vị đại thần tin nhầm mà dâng tấu sớ sách lập Thái tử...
Giang Kim Hoa lúc này chịu công kích đến thẫn thờ mất đi huyết sắc, nàng ta ngã khụy trên thảm sàn, mắt đã khóc đỏ hoe trông vô cùng đáng thương, tội nghiệp.
- Bệ hạ... xin người hãy tin tưởng thần thiếp... là bọn họ ganh tị với thần thiếp... hãm hại thần thiếp... chẳng phải người đã hứa với thần thiếp sẽ cùng sống với nhau đến ngày đầu bạc răng long hay sao... Bệ hạ...
Trịnh Quý nhân cười một tiếng, lạnh lùng chỉ tay về phía viện Ngũ Hoàng tử.
- Ganh tị với ngươi... Cho dù hôm nay ta chỉ là một Quý nhân nhỏ bé nhưng cũng đã từng sinh hạ Đại Hoàng tử... Đối với chuyện sinh nở lâm bồn trong cung nhiều người đã trải qua, cho nên có thể chứng thực nghiệt chủng của Giang Kim Hoa ngươi không phải sinh non mà là mang thai từ trước khi nhập cung. Đây là khi quân đại tội... ngươi cấu kết với Lương Vương vì muốn trở thành Hoàng hậu, thuận tiện đem nghiệt chủng kia lên ngôi Hoàng đế! Vì thế ngươi mới ra tay hãm hại Đại Hoàng tử, giết đi cốt nhục Bệ hạ, giết đi trưởng tử hoàng gia!
- Đủ rồi! - Vạn Minh Đế ôm đầu hét lên một tiếng, cả đại sảnh thoáng chốc trở nên im lặng như tờ.
- Bệ hạ, thứ cho thần thiếp nói thẳng! - Chương Hàm Yên đột ngột đứng lên, nàng quy củ hành lễ.
- Hiện tại muốn rửa sạch oan tình cho Dung Quý phi chỉ có duy nhất một cách, chính là trích máu nhận thân!
Giang Kim Hoa quay ngoắt về phía Chương Hàm Yên, biểu tình vô cùng thống hận.
- Không được! Ngũ Hoàng tử là cốt nhục của Bệ hạ, cho dù trích máu nhận thân có kết quả thế nào thì sau này cũng sẽ bị người đời nhắc lại... Bệ hạ... không thể...
Trịnh Quý nhân không kiêng dè gì nhổ một ngụm vào mặt Giang Kim Hoa.
- Là ngươi không muốn hay ngươi không dám?
Vạn Minh Đế lãnh đạm lướt mắt một vòng, hết nhìn Chương Hàm Yên lại nhìn đến Giang Kim Hoa. Thời gian trong đại sảnh dường như ngưng đọng, nửa canh giờ sau hắn ta mới hạ lệnh.
- Truyền Lương Vương! Ngay lập tức!
Quang Tổng quản hiểu ý liền đích thân chuẩn bị một bát nước sạch.
Chương Hàm Yên xoa xoa mi tâm, loại chuyện thử máu này không hề có căn cứ khoa học. Chỉ cần hai người chung một nhóm máu thì sẽ hòa tan vào nhau. Vạn Minh Đế và Lương Vương vốn là huynh đệ ruột, xác suất có cùng nhóm vì thế cũng máu cao hơn.
Truyện Khoa HuyễnNgũ Hoàng tử được bế ra, nhũ mẫu vừa dỗ dành vừa trích máu nhỏ vào bát nước. Lương Vương cũng được triệu đến, còn chưa kịp hành lễ đã bị thị vệ trấn giữ cắt một vết dài trên đầu ngón tay.
Hai giọt máu lơ lửng trong bát nước.
Giang Kim Hoa nhắm nghiền mắt không dám nhìn.
Vạn Minh Đế mím môi quay mặt hướng khác.
Lương Vương kinh hãi bám lấy bàn gỗ nơi đặt bát nước.
Thần kinh mỗi người đều căng như dây đàn.
Cuối cùng Quang Tổng quản mới bê bát nước dâng lên trước mặt Vạn Minh Đế, giọng nói già cỗi của một công công thường ngày the thé khó nghe hiện tại trầm đục lạ thường.
- Bẩm Bệ hạ, máu... đã hòa vào nhau!
- Không thể... không thể... Bệ hạ... đó là hài tử của người... nước này... nước này chắc chắn có vấn đề...
Giang Kim Hoa ai oán than khóc, nhưng Vạn Minh Đế dường như đã mệt mỏi lắm rồi. Hắn ta không nói thêm lời nào, nặng nề từng bước rời khỏi Ngọc Tú cung.
Chương Hàm Yên tiến cung bảy năm, từng chứng kiến vô số người giống như Giang Kim Hoa xuất hiện, rồi sau đó lần lượt biến mất giữa vòng xoáy cấm thành. Đế Vương có thể nhất thời yêu thích một đóa hoa, nhưng sẽ không để gai hoa đâm vào tay mình. Huống hồ loại nữ nhân hồng hạnh vượt tường như Giang Kim Hoa trong mắt Vạn Minh Đế lúc này khác nào hoa tàn nhụy rữa. Chương Hàm Yên lại nghĩ nếu như Giang Kim Hoa không ham mê hư vinh, không rắp tâm hại người thì liệu nàng ta và hài tử có bình an một kiếp...
...***...
Tháng bảy mưa ngâu, Lương Vương bạo bệnh qua đời. Ba ngày sau Ngọc Tú cung bị lửa lớn thiêu rụi không rõ nguyên nhân khiến Dung Quý phi và Ngũ Hoàng tử đang chịu cấm túc chết trong biển lửa. Chuyện xấu thiên gia đương nhiên không thể truyền ra ngoài, thế nên đây chính là phương thức tốt nhất.
Chương Hàm Yên ngồi trong trà thính bình thản nghe Nhị Hồng thuật lại. Nàng còn được biết Giang Kim Hoa và Ngũ Hoàng tử vì trùng tang với Lương Vương nên không được chôn cất tử tế, thi thể cháy đen bị vùi vào bãi tha ma giữa đồng.
- Không bia mộ, không hương khói... Hắn cũng đủ tuyệt tình!
Chương Hàm Yên lạnh giọng cười nhìn ra ngoài trời mưa ngâu ẩm ướt. Nàng nhàn nhã đun một bình rượu đục ướp hương hoa cúc, nghe mưa rơi uống rượu ngọt, quả thật đệ nhất lạc thú trần gian.
Trên bàn phấn đặt một chiếc thẻ bài thị tẩm, Quang Tổng quản vừa truyền khẩu dụ rằng đêm nay nàng sẽ được nhận long ân. Ngược lại với tâm trạng hớn hở vui tươi của Nhị Hồng, Chương Hàm Yên lại vô cùng bình thản. Nàng tắm gội sớm, trang điểm đẹp, chọn một bộ y phục nhạt màu nhã nhặn.
Nàng sẽ vì hắn mà chuẩn bị một kinh hỷ. Tiện nữ Giang Kim Hoa đã chết, nàng làm sao có thể để tra nam Vạn Minh Đế sống an nhàn.