- Bệ hạ còn nhớ là tốt rồi... chỉ sợ người đã quên... hương liệu mai hoa năm ấy là người đích thân ban cho thần thiếp... thần thiếp mỗi ngày đều dùng...
Chương Hàm Yên dường như không nhìn hắn mà nhìn vào một cõi mông lung nào đó. Ánh nến trong phòng phản chiếu bóng hai người khe khẽ lay động in trên tường trắng.
- Ngày đó Trẫm không nên ban hương liệu hoa mai cho nàng! - Vạn Minh Đế ôn nhu nắm lấy bàn tay xương gầy mảnh khảnh của Chương Hàm Yên, giọng nói trầm ấm thường ngày như bị rút đi nửa phần khí lực, chỉ còn lại những thanh âm khàn đặc.
Chương Hàm Yên cười buồn, nước mắt lăn dài trên đôi gò má lấp lánh tựa chuỗi hạt châu.
- Bệ hạ vẫn nên tặng mai hương cho thần thiếp... chỉ là không nên trộn lẫn vị thuốc vô sinh kia!
Tay rút khỏi tay, Chương Hàm Yên đăm đăm nhìn người đối diện. Hắn không giải thích, cũng không xin lỗi, chỉ duy nhất một biểu tình kinh ngạc. Thì ra hắn chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với nàng, đối với hắn, hài tử của nàng không hề quan trọng, không hề khiến hắn day dứt tâm can.
- Bệ hạ... người có thấy choáng váng không? - Chương Hàm Yên đột ngột hỏi.
Cổ họng giống như bị vật gì chèn lại không thể nói nên lời, hơi thở Vạn Minh Đế trở nên đứt quãng, đồng tử rất nhanh đã co lại, thất khiếu đỏ rực máu tươi. Chương Hàm Yên vỗ tay hai tiếng, Hương Hoan thình lình từ bên ngoài bước vào, trên tay nàng ta lăm lăm một con dao nhọn.
Chương Hàm Yên không nhìn cảnh tượng sắp sửa diễn ra, nàng quay mặt về hướng bức họa đồ treo giữa tường trống, tranh vẽ một trang sông núi cẩm tú kéo dài. Phía sau nàng Hương Hoan đem hết toàn bộ thù hận trút xuống mũi dao, không ngừng đâm vào người Vạn Minh Đế.
- Nương nương...
Hương Hoan khẽ gọi, Chương Hàm Yên gật đầu, nhẹ giọng nhìn nàng ta thì thầm:
- Để bản cung tiễn ngươi thêm một đoạn!
Hương Hoan mỉm cười, nụ cười lúc này trong suốt không chút vẩn đục, thiên chân vô tà.
- Nô tì đến với Vương gia đây...
Hương Hoan tự vẫn, chết trên tay Chương Hàm Yên, máu tanh chảy tràn khắp cung điện huy hoàng.
Chương Hàm Yên nhìn hai khối thi thể lạnh ngắt như băng, lại nhìn đôi bàn tay rướm máu. Nàng nhặt con dao tự đâm vào cánh tay một nhát, dùng hết sức lực còn lại hô lớn:
- Cứu giá... có thích khách...
Bóng dáng cuối cùng mà Chương Hàm Yên nhìn thấy chính là huynh trưởng nàng, Nhất phẩm Đại tướng quân đương triều. Chương Hàm Yên gục vào lòng huynh trưởng, bàn tay bám lên vạt áo để lại vệt máu đỏ tươi.
Giống như nhiều năm trước nàng từng vì Vạn Minh Đế mà uống cạn ly rượu độc, huynh trưởng cũng đã thế này ôm nàng quay về phủ. Khi ấy nàng nên nhận ra không gì quan trọng hơn tình thân ruột thịt, nên nghe theo lời huynh trưởng đừng bước chân vào chốn hậu cung.
...***...
- Mẫu phi... mẫu phi... Hu hu... mẫu phi...
Chương Hàm Yên tỉnh lại đã chuyện của ba ngày sau, bên cạnh nàng Vạn Kỳ cứ tỉ tê khóc. Nhị Hồng cùng nhũ mẫu có dỗ dành thế nào đứa trẻ cũng không chịu rời nàng nửa bước. Chương Hàm Yên nhìn tiểu hài tử hai mắt sưng húp trong lòng vô cùng ấm áp.
- Con lại đây...
Nhận ra nàng đã tỉnh, Vạn Kỳ vội vội vàng vàng nhào lên giường, lại cẩn thận né tránh vết thương bên cánh tay nàng còn đang rỉ máu. Nhị Hồng lớn tiếng gọi Thái y, trong viện cứ thế bận rộn một hồi.
- Đại tang Hoàng đế được tổ chức thế nào? - Chương Hàm Yên vừa nâng bát thuốc đắng vừa hỏi.
Nhị Hồng bên cạnh nàng đè thấp giọng nói thì thầm:
- Thi hài Hoàng thượng vẫn còn đặt dưới hầm băng, hiện tại trên triều đang vô cùng rối loạn, Đại tướng quân đã đem binh mã bảo vệ Trường Xuân cung này. Hầu gia còn gửi cho nương nương một lá thư!
Chương Hàm Yên nhận phong thư từ tay Nhị Hồng, nhận thấy đây đúng là bút tích của phụ thân liền chăm chú đọc. Định Quốc Hầu là một trong Tứ trụ Đại thần, ba người còn lại thì một người là bằng hữu, một người là học trò của ông. Hiện tại Vạn Minh Đế không còn nữa, nhưng ngai vàng không thể bỏ trống vì thế Tứ trụ Đại thần có ý đưa Tứ Hoàng tử Vạn Kỳ lên nối ngôi.
Chương Hàm Yên không bất ngờ, Vạn Minh Đế trong suốt cuộc đời sinh được tất cả năm Hoàng tử, nhưng Đại Hoàng tử vô phúc mất sớm, Nhị Hoàng tử đầu óc trì độn, Tam Hoàng tử vì nhà mẹ tạo phản bị tước bỏ chức vị, còn Ngũ Hoàng tử thì...
Chương Hàm Yên nhìn tiểu hài tử đang cuộn tròn nằm bên cạnh nàng, Tứ Hoàng tử hiện tại chính là nhân tuyển thích hợp nhất. Chỉ là đứa bé vẫn còn quá nhỏ mà đã phải gánh trên vai trọng trách nặng nề, nàng thật không đành lòng...
Thời gian chầm chậm trôi, hoa trong vườn bao lần tàn phai bao lần nở rộ.
Mùa xuân năm Vạn Minh thứ tám, sau khi thông cáo thiên hạ Vạn Minh Đế bị dư đảng Lương Vương hành thích qua đời. Tứ Hoàng tử Vạn Kỳ kế vị lấy niên hiệu Vĩnh Thống tiếp nối giang sơn Đại Yến phồn vinh.
Vĩnh Thống Hoàng đế tôn dưỡng mẫu Chương Phi trở thành Đoan Nhân Hoàng Thái hậu, nắm quyền nhiếp chính. Tam triều nguyên lão Định Quốc Hầu lập được đại công, ban tước Định Quốc Công, đây là tước vị cao nhất mà một thần tử có thể đạt được.
Chương Hàm Yên ngồi trong đại sảnh Thọ Vinh cung, nàng mới chuyển đến đây không bao lâu. Soi gương cũng chỉ vừa hơn hai mươi lăm tuổi, trên mặt còn chưa hằn nếp nhăn thế mà nàng đã trở thành một Hoàng Thái hậu.
Nhị Hồng từ bên ngoài đem theo một ít mẫu đơn đỏ tươi rực rỡ cắm vào lọ gốm, nàng ta vừa cắt nhành cây vừa nói:
- Bẩm Thái hậu, hôm nay toàn bộ những cung nhân cũ của tiên đế đều sẽ lên đường đến Hoàng lăng.
Trừ mẫu tử Nhị Hoàng tử được Vĩnh Thống Đế ban một tước Vương có phủ đệ riêng trong kinh thành, thì toàn bộ cung nhân còn lại nếu không con cái đều bị đưa đến quét dọn lăng tẩm. Họ sẽ sống nửa đời còn lại trong cô quạnh, hầu hạ một trượng phu đã chết, mãi mãi không được gặp người nhà.
Chương Hàm Yên thở dài, hậu cung ba ngàn giai lệ cuối cùng cũng chỉ duy nhất một người có thể đứng ở Thọ Vinh cung trở thành Thái hậu, số còn lại hoặc được lưu vài câu trong sử sách, hoặc như hạt bụi mờ chìm theo dòng chảy thời gian người đời sau không ai biết đến.
Hệ thống: "Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ! Tiếp theo Hệ thống sẽ đưa ký chủ rời khỏi Ảo cảnh!"
Chương Hàm Yên xoa xoa mi tâm, nàng phất phất tay áo: "Đợi một chút, ta vẫn còn có việc phải làm!"
- Ai gia muốn gặp Trịnh thị! - Chương Hàm Yên hạ lệnh Nhị Hồng chuẩn bị.
Kính Hy cung vắng vẻ đến thê lương, Chương Hàm Yên được Nhị Hồng dìu bước vào trong. Trịnh thị còn đang gói ghém đồ đạc, trông thấy nàng Trịnh thị ngây người ra giây lát, sau đó mới gấp gáp hành lễ.
- Tần thiếp tham kiến Thái hậu nương nương!
- Đứng lên đi! - Chương Hàm Yên ngồi xuống chiếc ghế Nhị Hồng đã lau sạch bụi, nàng cứ thế nhìn nét mặt buồn bã của Trịnh thị.
Trịnh thị lại tiếp tục sắp xếp tư trang, cũng không nhiều nhặn gì, toàn bộ trang sức đắt tiền cùng châu ngọc trân quý nàng ta đều đã đổi thành bạc gởi về quê nhà. Dù sao nửa đời còn lại tu hành trong lăng miếu, cũng không cần phải trang điểm cho ai xem.
- Kịch đến lúc này đã hạ màn rồi, ngươi có thể nói cho ai gia biết, Ngũ Hoàng tử kia thật sự không phải là giọt máu của tiên đế?
Hôm nay Chương Hàm Yên đến Kính Hy cung tất cả chỉ vì một câu hỏi này. Giang Kim Hoa chết nàng không thương tiếc, Vạn Minh Đế chết nàng không đau lòng nhưng đối với hài tử còn chưa đầy tuổi thâm tâm nàng vẫn luôn thổn thức không yên.
Trịnh thị ngẩng đầu nhìn Chương Hàm Yên cười khẽ, ánh mắt nàng ta đục mờ.
- Thái hậu... đây là người không biết hay giả vờ vờ không biết... hài tử của Giang Kim Hoa kia có là của ai cũng không còn quan trọng.
- Nói như vậy... chính ngươi cũng không chắc chắn đứa trẻ ấy liệu có vô tội hay không? - Chương Hàm Yên bàng hoàng hít một hơi sâu, toàn thân lạnh buốt.
Trịnh thị gật đầu rồi lại lắc đầu, mãi mới ai oán thốt lên:
- Tần thiếp không biết, thật sự không biết, tần thiếp chỉ biết bản thân đã trả được thù. Tần thiếp đã mất đi một đứa con làm sao còn đủ nhân từ bao dung con của kẻ khác...
Chương Hàm Yên không nghe thêm được nữa. Nàng cùng Nhị Hồng hồi Thọ Vinh cung, thâm tâm trở nên trống rỗng. Giang Kim Hoa, Trịnh thị hay ngay cả Vạn Minh Đế đi đến kết cục này cuối cùng cũng chỉ vì một chữ tham. Lòng người không đủ rắn nuốt voi, không thể tham lam vô độ.
Đức Phật từng dạy rằng lòng tham con người càng lớn, phúc đức lại càng tiêu tán. Tham lam và độc ác luôn đi chung đường, người càng tham lam sẽ càng vì thỏa mãn lòng tham của mình mà gây thêm nghiệp ác.
Chương Hàm Yên nhìn lên bầu trời mùa xuân trong xanh tươi đẹp, nàng ngắm nghía lần cuối cảnh cung đình lầu các uy nghi tráng lệ. Vạn Kỳ vẫn đang trong lớp học của Thái phó, huynh trưởng thì đang dẫn quân bảo vệ kinh thành, phụ thân có lẽ đang chuẩn bị giúp nàng buổi lên triều nhiếp chính đầu tiên.
Chương Hàm Yên biết những tình cảm và ký ức hiện tại đều của nguyên chủ nhân vật, không phải từ chính bản thân. Nhưng nàng đã nhập vai quá lâu, đã từng khóc từng cười cùng nhân vật, nên mọi loại hỷ nộ ái ố, đau đớn hạnh phúc đều cảm nhận vô cùng chân thực. Ước nguyện cuối cùng ở thế giới Ảo cảnh này chính là nguyên chủ nhân vật sẽ không phụ lòng nàng, làm một Thái hậu tốt, dưỡng ra một vị Đế Vương tốt.
Chương Hàm Yên nhắm mắt, tự nhủ: "Hệ thống, chúng ta đi thôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT