Tô Khuynh Khuynh nằm dưỡng thương đã ba ngày nhưng không hề trông thấy bóng dáng Tuyên Thần đâu, trong lòng nàng ta càng thêm nôn nao mong chờ. Tô Khuynh Khuynh cảm thấy ủy khuất, trước kia nếu như nàng ta bị thương thì Tuyên Thần sẽ không ngần ngại tự tay sắc thuốc lại còn kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc một. Nay Tuyên Thần đột nhiên lạnh bạc Tô Khuynh Khuynh cứ thế không ngừng lo lắng.
Buổi chiều ngày thứ ba, Tuyên Thần thật sự đã đến thăm Tô Khuynh Khuynh. Nàng ta vừa trông thấy y liền hồ hởi gọi một tiếng:
- Sư tôn!
Tuyên Thần gật đầu mỉm cười, lại dịu dàng hỏi:
- Mỗi ngày A Khuynh đều đều đặn dùng thuốc chứ? Từng vị thuốc một trong đó đều do đích thân sư tôn chọn lựa kỹ càng, A Khuynh phải mau chóng khỏi bệnh!
- Sư tôn mãi không chịu tới thăm, A Khuynh còn nghĩ sư tôn đã giận thật rồi! - Tô Khuynh Khuynh nũng nịu trả lời.
- A Khuynh cũng đã trưởng thành, phải biết tự chăm sóc bản thân, cũng như tự chịu trách nhiệm cho hành vi của mình, dựa vào đâu cứ phải để người khác chạy theo dọn dẹp hậu quả chứ!
- A Khuynh biết rồi, A Khuynh cũng đã thề sẽ không gặp lại Ly Huyền Âm nữa... - Tô Khuynh Khuynh cắn cắn môi dưới.
- Khi nào sức khỏe có chuyển biến tốt thì phải đích thân đến tạ ơn Hàm Yên đấy, nhờ muội ấy liều mạng cứu mà A Khuynh mới có thể sống sót được! - Nói rồi Tuyên Thần liền rời khỏi.
Tô Khuynh Khuynh đặt bát thuốc rỗng lên bàn, tự hỏi từ bao giờ mà sư tôn và sư cô đã thân thiết đến độ gọi tục danh của nhau. Tuyên Thần tính cách cao lãnh, ở Thánh Vân phái trước giờ chỉ gọi duy nhất tên Tô Khuynh Khuynh, bỗng dưng hôm nay còn nhắc đến khuê danh Chương Hàm Yên khiến Tô Khuynh Khuynh thật sự cảm thấy bất an vô cùng.
Tô Khuynh Khuynh biết tình cảm mình dành cho Tuyên Thần là trái với luân thường đạo lý, tuy Tuyên Thần chưa một lần thừa nhận nhưng vẫn âm thầm chăm sóc bảo vệ nàng ta. Chỉ là càng ngày Tô Khuynh Khuynh càng cảm thấy dường như khoảng cách giữa nàng ta và Tuyên Thần càng ngày càng xa. Trong lòng Tô Khuynh Khuynh bất giác phát sinh cảm giác ghen tuông cùng buồn bã, cứ cho rằng Chương Hàm Yên đã cướp lấy vị trí độc nhất trong lòng Tuyên Thần vốn dĩ là của nàng ta rồi.
- Sao lại ngây người ra như thế kia?
Chất giọng nam tử phong nhã vang lên khiến Tô Khuynh Khuynh giật nảy mình, quay đầu nhìn lại thì không phải ai xa lại mà chính là Ly Huyền Âm.
- Ngươi! Sao lại đến đây? - Tô Khuynh Khuynh vội vội vàng vàng đóng kín cửa sổ.
Ly Huyền Âm nhíu mày, lộ rõ tức giận đáp:
- Bản quân nếu không đến thì còn có thể gặp được nàng sao? Cứ nghĩ Thánh Vân đường đường là danh môn chính phái sẽ không bắt nạt một nữ nhân yếu đuối nào ngờ lại đem nàng giam vào thạch lao kia!
- Quay về? - Ly Huyền Âm kinh ngạc nhìn nàng ta. - Bản quân khó khăn lắm mới đến đây được vì sao lại phải quay về?
Tô Khuynh Khuynh không dám nhìn thẳng vào mắt Ly Huyền Âm, chỉ nhỏ giọng trả lời:
- Vì ta đã thề rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa!
- Bảo bối giận bản quân đến mức đó sao? Lời tuyệt tình như vậy cũng có thể nói ra được? - Ly Huyền Âm cúi đầu, bộ dáng vô cùng thất vọng.
Tô Khuynh Khuynh nghĩ dù sao đây cũng là lần cuối cùng gặp nhau, vẫn nên cho hắn ta một đáp án rõ ràng, liền cố ý giải thích:
- Ta cứ nghĩ ngươi đã hối cải nên mới cho ngươi thêm cơ hội nhưng không ngờ ngươi vẫn chứng nào tật đấy ra tay giết hại người vô tội. Ta mỗi đêm đều mơ thấy bọn họ đến đòi mạng, mỗi ngày đều giúp bọn họ cầu nguyện sám hối... ngươi thật sự không có lương tâm!
- Bản quân không nói bậy, tiên nhân các người coi chúng sinh bình đẳng như nhau nhưng đối với bản quân cả thiên hạ này đều không sánh được với nàng. Tô Khuynh Khuynh, nàng là vô giá, là duy nhất, vì nàng bản quân có thể hủy cả tam giới!
Tô Khuynh Khuynh kinh hãi lùi lại, lắc đầu quầy quậy.
- Không... họ... thế mà lại chết vì ta...
Ly Huyền Âm ôm Tô Khuynh Khuynh vào lòng, ra sức an ủi:
- Nàng đang tự trách bản thân sao? Người là do bản quân giết, tội nghiệt bản quân chịu! Nàng không có lỗi!
- Ta... - Tô Khuynh Khuynh vẫn nức nở khóc.
Ly Huyền Âm mím môi rút một con dao nhọn dúi vào tay Tô Khuynh Khuynh, nói:
- Được rồi... nếu như nàng muốn thay bọn họ báo thù... vậy thì giết bản quân đi!
Tô Khuynh Khuynh nhìn con dao nhọn trong tay, lại nhìn Ly Huyền Âm, vẫn thấy hắn ta lặng lẽ chờ đợi.
- Tim nằm ở đây này! - Ly Huyền Âm ôn nhu cười, nắm lấy tay Tô Khuynh Khuynh đẩy con dao vào ngực mình.
Tô Khuynh Khuynh run rẩy muốn rút ra nhưng sức lực của Ly Huyền Âm là quá lớn, mũi dao cứ thế từ từ găm sâu vào lồng ngực Ly Huyền Âm.
- Được chết trong tay nàng... đời này của bản quân cũng không còn gì phải tiếc nuối nữa...
Máu tươi theo vết thương bắt đầu thấm ướt trang phục Ly Huyền Âm. Tô Khuynh Khuynh kinh hãi nhìn, toàn thân run rẩy cực độ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT